Chọn được váy cưới rồi cũng nên về nhà chứ, khi Nhan Tiểu Nhuyễn về đến nhà đã đem chồng mình ra để hỏi cho ra lẽ, nhưng có vẻ như Hàn Diệc đã cảm nhận nguy hiểm nên bây giờ anh cũng không có ở nhà nữa.
Nhan Tiểu Nhuyễn có hơi khó hiểu muốn gọi điện cho anh, nhưng còn chưa kịp gọi điện thì Diệp Tú Vi đã bế con trai lại chỗ của cô, còn đưa thằng bé cho cô, nói:
- Con về rồi sao, Tiểu Kỳ Kỳ cứ trông mẹ từ sáng đến giờ.
Nhan Tiểu Nhuyễn vốn có hơi tức giận Hàn Diệc, nhưng khi cô nhìn thấy con trai thì cũng không giận được nữa, đưa tay bế con trai vào lòng, còn hôn lên gương mặt đáng yêu kia mấy cái, lại nói:
Mẹ, Hàn Diệc đâu rồi ạ? Chẳng phải anh ấy nói hôm nay không có việc gì sao?À ừ...!Hàn Diệc hả? Nó...!Ừ thì nó có việc gấp ở công ty nên đi trước rồi.Cô thấy có gì đó không đúng lắm nha, chắc chắn người nhà đang giấu cô cái gì đó đúng không? Nhưng thôi cô cũng không muốn làm khó mẹ nữa, nói đi nói lại thì chủ mưu đầu xỏ cũng chỉ có thể là Hàn Diệc thôi, cho dù bây giờ anh có trốn thì cũng không trốn hết ngày, trước sau gì cô cũng phải biết sự thật!
(...)
Buổi tối Hàn Diệc còn cố ý về trễ hơn bình thường rất nhiều, khi anh mở cửa phòng đi vào thì thấy đèn đã tắt, anh còn nghĩ Nhan Tiểu Nhuyễn đã ngủ rồi, nhưng ai mà có ngờ đâu, trong lúc anh đang rón rén đi vào phòng thì cô đã chễm chệ ngồi ở trên giường, khoanh tay trước ngực, nói:
- Hàn Diệc, anh còn muốn trốn em sao?
Anh bị giọng nói của cô làm cho giật mình, sau đó anh cũng phải mở đèn lên, ánh đèn sáng vừa được mở lên thì Hàn Diệc đã thấy gương mặt không mấy vui vẻ của
Nhan Tiểu Nhuyễn.
Đến mức này anh chỉ có thể là cười trừ thôi, sau đó còn nũng nịu đi đến chỗ của cô, muốn ôm hôn cô một chút, cơ mà Nhan Tiểu Nhuyễn lại lạnh nhạt đẩy anh ra, nói:
Hàn Diệc, anh định trốn tránh em à?Không có, vợ à...!Oan cho anh quá, là anh bận việc thật mà.Nhan Tiểu Nhuyễn cũng chỉ nhìn anh mà không đáp, cái ánh nhìn của cô càng khiến cho Hàn Diệc lo lắng hơn, thôi rồi...!Đời anh coi như tiêu rồi.
Đến đây Hàn Diệc cũng vứt bỏ hết liêm sỉ, trực tiếp quỳ gối trước mặt cô, còn có chút ấm ức nói:
- Vợ à, anh thật sự không muốn giấu em đầu, nhưng tính cách của em...!Không muốn khoe mẽ ra bên ngoài, nên ngay cả hôn lễ cũng bảo tổ chức đơn giản thôi.
Nhưng mà anh không muốn, anh bỏ ra mười một năm trông vợ rồi mà, lẽ nào tới hôn lễ cũng không được hoành tráng sao.
Gương mặt của Nhan Tiểu Nhuyễn có chút không hiểu, rồi ví dụ là như thế đi...!Thì có gì phải giấu cô chứ?
Được rồi, anh đứng lên đi.Vợ...Đứng lên đi.Khi này Hàn Diệc mới dám đứng lên, không chỉ vậy mà anh còn khép nép đứng bên cạnh cô, giống như học sinh hư bị giáo viên phạt vậy đó.
Nhìn anh một chút,
Nhan Tiểu Nhuyễn lại thấy buồn cười, lại nói:
Tại sao anh không nói trước với em? Lỡ như đến đó em không kết hôn nữa thì làm sao?Anh đã tính hết rồi, dù em không đến lễ đường thì anh vẫn có cách mang lễ đường đến với em.
Chỉ cần em muốn, thì ở đâu cũng có thể là lễ đường của chúng ta.Khóe môi của Nhan Tiểu Nhuyễn có hơi giật giật, tên này đúng là cái gì cũng dám nói, dám làm, cô thật sự là hết cách với anh rồi.
- Em có thể đáp ứng anh về việc tổ chức hôn lễ lớn, nhưng em không muốn tổ chức nhiều lần đâu.
Không được, anh đã lên kế hoạch rồi mà? Chúng ta sẽ tổ chức ở nhà anh, sau đó là nhà em, rồi khách sạn lớn nhất Thành Phố, sau đó sẽ đến trường học nữa.Trường học? Hàn Diệc, anh điên sao? Ai lại tổ chức hôn lễ ở trường học chứ?Vì nơi đó là nơi anh gặp em lần đầu tiên, cũng là nơi anh thích em, nên anh muốn tổ chức ở đó.Điên rồi, điên rồi, nơi đó là nơi anh có thể tự tiện vào sao?Mặc dù Hàn Diệc bị mắng nhưng anh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói:
Được chứ, chỉ cần có tiền là vào được hết.Hàn Diệc!Được rồi, được rồi, nếu em không thích thì không tổ chức ở trường học là được chứ gì?Nhan Tiểu Nhuyễn thật sự là đau đầu với người chồng này quá đi mất, vốn dĩ trước kia thấy anh cũng trưởng thành, chững chạc lắm mà, sao tự nhiên bây giờ lại biến thành một người đàn ông lớn xác nhưng trẻ con như vậy chứ?
Cô nhìn anh một chút, sau đó lại nói:
Chỉ tổ chức một hôn lễ, mức độ hoành tráng thế nào cũng được, nhưng em chỉ cần một hôn lễ thôi, nghe rõ chưa?Rõ rồi...Giờ thì tắm rửa còn đi ngủ, đã trễ lắm rồi.Tuân lệnh bà xã.Đương nhiên trước khi Hàn Diệc đi tắm còn phải hôn vợ mình thêm mấy cái đã chứ, dù sao hôm nay anh cũng trốn vợ cả ngày rồi, nhớ chết đi được.
Cơ mà...!Nói ra hết nó nhẹ lòng hẳn.
Bà xã của anh đúng là number one!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...