Buổi tối sau khi tôi và Thời Hề ăn cơm xong thì tản bộ trong công viên của tiểu khu.
Đi chầm chậm men theo con đường nhỏ lát sỏi, bãi xanh bên đường đã nở rợp hoa trắng, bao trùm dưới ánh trăng, lặng yên cả một vùng.
Chúng tôi đi đến điểm cuối của con đường đá cuội, tiếng cãi nhau trong chòi nghỉ mát phá tan đã sự yên tĩnh này, tôi kéo bước chân muốn đi về trước của Thời Hề lại, dừng ở tại chỗ.
Hai người cãi nhau trong chồi nghỉ mát có lẽ là một cặp vợ chồng, ngay sau đó người phụ nữ chẳng chút để tâm hình tượng mà ngồi xổm trên nền đá đau khổ vùi đầu, trong tiếng khóc lộ ra thê lương khôn tả, vẻ mặt của người đàn ông cũng rất đau đớn, nắm tay hết thả rồi siết, đánh từng quyền từng quyền lên cây cột màu nâu đỏ, qua vài giây mới ngừng lại, im lìm chẳng nói năng.
Nhưng vào ngay lúc này, một bé gái mặc váy hoa nhí màu hồng phấn buộc hai đuôi ngựa xuất hiện từ không trung, càng kỳ dị hơn là hai hắc bạch vô thường mặt liệt đang đứng sau lưng nhóc.
Chỉ thấy bé gái tiến về trước ôm lấy người phụ nữ đang thút thít, rồi thơm lên trán cô, mấp máy môi không biết đang nói gì, sau đó nhóc lại quay người ôm người đàn ông mặc vest xám giống trước đó, quấn một sợi chỉ nơi cổ tay hắn, ánh sáng quá ảm đạm, tôi cũng không thấy rõ.
Bé gái lại biến mất, nhưng trước khi họ rời đi, dường như tôi nhìn thấy hắc bạch vô thường liếc nhìn về phía tôi và Thời Hề, lòng tôi giật thót, trực giác không ổn lắm, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, vì vậy cũng không ở đây lâu nữa, vội vàng nắm tay Thời Hề sải bước rời đi.
Khi về đến nơi quen thuộc, trái tim treo lơ lửng của tôi mới rơi xuống, cũng không biết đang lo lắng điều gì, chắc là sợ Thời Hề cũng bị họ mang đi.
Thời Hề lo lắng trông bộ dạng hoảng hốt này của tôi, giúp tôi lau mồ hôi lạnh trước trán: "Ôn Kim Dục, anh không sao chứ?"
Tôi không đáp lại lời em, vội vã cầm lẫy tay em: "!.
Em sẽ đi sao?"
"Có lẽ? Em cũng không biết, nói sao thì em cũng là một cô hồn dã quỷ!.
" Thời Hề cụp mắt bình tĩnh nói.
Tôi nhìn bàn tay siết chặt đã nới lỏng sức lực, thu tay về, nghe thấy câu trả lời của em trong lòng lại rối bời, qua phong ba vừa rồi tôi mới nhận thức được sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!
Thấy tâm trạng tôi sa sút, Thời Hề ôm lấy tôi an ủi: "Không sao đâu, sau này cho dù em có đi, em cũng sẽ không quên người bạn tốt là anh.
"
Tôi vỗ lưng em, nói tiếng cảm ơn.
Cứ thế mấy ngày lại trôi, ngay sau khi tôi cho rằng chuyện này đã qua, hắc bạch vô thường lại xuất hiện, nhưng lần này là ở trong nhà tôi.
Hôm nay tôi tan làm dẫn Thời Hề về nhà, sô pha chưa kịp ngồi nóng thì đèn thạch anh nguyên phòng khách bắt đầu chớp nháy, ti vi cũng nhiễu sóng, cửa sồ khép chặt mở ra, một trận gió mạnh thổi phồng rèm che màu xanh nhạt, giống hệt như một u linh.
Một tiếng "cạch", cửa lớn được mở ra, theo sương trắng dần tan hết, hai bóng ma cũng hiện ra, chính là hắc bạch vô thường đã gặp mấy hôm trước.
Cái nên tới rốt cuộc sẽ tới, nhưng tôi vẫn không chết tâm, che chắn Thời Hề ở phía sau, lạnh giọng hỏi: "Các người muốn làm gì?"
"Đây không phải chuyện người sống như ngươi nên quản.
" Hắc bạch vô thường khẽ khàng nói.
Đột nhiên, tôi cảm thấy bên cạnh tôi có động tác cựa quậy, lúc nhìn sang thì đã muộn, không biết từ lúc nào Thời Hề đã bị họ trói dây xích, phất trần của hắc bạch vô thường vừa lay động, Thời Hề liền tách sô pha lơ lửng trên không, bay đến cạnh họ.
Thời Hề bị hai người dùng dùng pháp thuật bịt miệng lại, đôi mắt xinh đẹp ứa nước mắt nhìn về chỗ tôi, tôi tức khắc chạy như điên qua muốn kéo em, không cho bọn họ mang Thời Hề đi, ngay khi ngón tay tôi sắp chạm tới em, họ lập tức biến mất ở tại chỗ.
Cũng đúng, tôi chỉ là một người phàm, há có thể quản chuyện của quỷ giới.
Tôi nhìn lòng bàn tay đang xoè mở, một nỗi bất lực xộc dâng lên cõi lòng.
Lần này đi thật rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...