“Tình hình của tôi bên này cũng không khác mấy.”
Thẩm Đình Chi chuyển đề tài: “Vậy việc điều tra của luật sư Diệp điều tra tiến triển thế nào rồi?”
Diệp Tri Chi mở laptop trước mặt rồi bật trang web nào đó lên, đưa màn hình về phía anh ta: “Công ty khoa học kỹ thuật WLJS đã thành lập từ năm năm trước.
Người sáng lập kiêm CEO hiện tại là Đỗ Tử Hoành từng đảm nhiệm chức vụ kĩ sư trong một công ty khoa học kĩ thuật lớn tại nước M, sau đó anh ta về nước và thành lập công ty khoa học kỹ thuật WLJS, cho tới nay đã đăng ký được bản quyền của hơn một ngàn hạng mục.”
“Trong đó nổi bật nhất là bản quyền của thiết bị kỹ thuật không người lái độc quyền, sau khi công bố đã khiến toàn thế giới phải chấn động.
Công ty khoa học kỹ thuật WLJS dựa vào bản quyền của sản phẩm này mà đã thu hút đầu tư gần ba mươi triệu đô la.”
Diệp Tri Chi hơi dừng rồi nói tiếp: “Nhưng bản quyền của cái này tốt như vậy, trước mắt chỉ sử dụng trên sản phẩm của WLJS mà chưa trao quyền cho bất kỳ công ty nào hết à.”
Thẩm Đình Chi gật đầu: “Ừ, nghĩ cũng phải, nhưng không phải thông tin này có thể tra ở trên mạng sao? Vậy thì có gì mà đặc biệt chứ?”
“Luật sư Thẩm không thấy nghi ngờ sao? Bản quyền này tốt vậy nhưng sao bọn họ lại không cấp quyền cho bên ngoài? Là sợ sẽ xuất hiện sản phẩm cạnh tranh hả?” Diệp Tri Chi hỏi.
Thẩm Đình Chi nói: “Không phải chuyện này rất bình thường à? Những công ty lớn đều sẽ giữ lại bản quyền cho riêng mình chứ không trao cho bên ngoài đâu.”
Diệp Tri Chi nói: “Được rồi, vậy thắc mắc này tạm gác lại vậy.”
Cô lấy máy tính lại rồi bật một giao diện khác lên: “Còn chuyện này, tôi tra được nguyên nhân từ chức của người sáng lập WLJS lúc ở nước M rồi, không phải anh ta chủ động từ chức, hình như là bị đuổi đấy.”
“Bị đuổi?” Động tác của Thẩm Đình Chi dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Cô biết tin này từ đâu?”
Diệp Tri Chi cười cười: “Không phải thông tin của chính phủ mà là tôi hỏi thăm được từ một người bạn đấy.”
“Có tư liệu về công ty ở nước M sao?” Thẩm Đình Chi ngồi không yên, thái độ anh ta cũng nghiêm túc hơn.
“Đều ở đây này.” Diệp Tri Chi xoay máy tính lại, Thẩm Đình Chi gấp đến không chờ nổi mà lập tức xem xét.
Diệp Tri Chi chủ động giới thiệu: “Trước đây anh ta làm việc trong công ty khoa học kỹ thuật lớn kia, cũng phụ trách chủ yếu ở mảng không người lái.”
Thẩm Đình Chi vừa xem tài liệu notebook trên máy tính vừa hỏi: “Thế lý do anh ta bị đuổi là gì?”
Diệp Tri Chi lắc đầu: “Nguyên nhân bị đuổi hiện tại tạm thời không rõ, để tôi hỏi bạn ở nước M thử xem.”
Thẩm Đình Chi bất ngờ liếc cô một cái: “Không ngờ quan hệ của luật sư Diệp cũng rộng dữ.”
“Trước đây tốt xấu gì tôi cũng…”
Diệp Tri Chi đột nhiên nghĩ đến gì đó, mặt cô biến sắc: “Giờ nói chuyện chính đi, trước đó tôi có liên lạc với công ti WLJS thì nghe phong thanh được rằng, sở dĩ họ muốn bán kĩ thuật này là vì gần đây họ tính chuyển qua làm kỹ thuật hàng không, định chuyển toàn bộ phần tài chính của bên không người lái qua bên hàng không.”
“Đổi lĩnh vực?” Thẩm Đình Chi nhướng mày.
Diệp Tri Chi nói: “Tôi đã hẹn người phụ trách công ty khoa học kỹ thuật WLJS là chiều gặp rồi, lúc ấy theo chân bọn họ hỏi thăm chuyện này cũng được.”
“Được, vậy tôi đi chuẩn bị trước.”
Thẩm Đình Chi đứng lên thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh ta hơi dừng bước hỏi: “Đúng rồi, luật sư Giang cũng đi cùng chứ?”
Diệp Tri Chi hỏi ngược lại: “Luật sư Thẩm mong chờ Giang par sẽ đi cùng chúng ta thật sao?”
Thẩm Đình Chi nhìn về phía cửa: “Dù sao anh ta cũng đồng ý sẽ giúp đỡ rồi, nếu không tham gia một lần thì đúng là không nói nổi nhỉ?”
Diệp Tri Chi quay đầu nhìn, đúng lúc Từ Hải Yến đi ra từ phòng họp.
Cô ta đi đến phía một người đàn ông xa lạ, bắt tay với anh ta.
Cô thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Vậy phải để luật sư Thẩm thất vọng rồi, Giang par có việc bận rồi, gần đây cũng không rảnh lúc nào.”
“Chậc” Thẩm Đình Chi cười lạnh: “Luật sư Diệp, cô thân với luật sư Giang vậy, thế cô biết gần đây anh ta bận chuyện gì không?”
Diệp Tri Chi hơi ngẩn ra: “Tôi không có hỏi anh ấy.”
Thẩm Đình Chi nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Cô yên tâm à?”
Diệp Tri Chi ngừng lại nói: “Tôi luôn đặt công việc lên trên chuyện tình cảm cá nhân, anh ấy bận làm việc thì sao tôi lại không yên tâm chứ?”
Thẩm Đình Chi không nói gì mà chỉ cười: “Vậy sao?”
***
Buổi chiều, Diệp Tri Chi và Thẩm Đình Chi cùng đi đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS.
Giữa trưa Thịnh Dĩ Minh ăn đến hỏng cả bụng nên không đi cùng tới.
Lúc bọn họ đi vào lại bị tiếp tân báo rằng…
“Xin chờ một lát, giám đốc Phương đang gặp người phụ trách của công ty THS.”
“Công ty THS?” Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Nhưng lúc trước giám đốc Phương đã nói chiều nay ông ấy không có buổi hẹn nào mà.”
Người tiếp tân cười xin lỗi: “Việc này tôi cũng không rõ, xin hai người chờ một lát, giám đốc Phương sẽ xuống ngay thôi.”
Cái này mà là “Ngay”…
Diệp Tri Chi nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng ông ta đâu.
Lại đợi mười phút, cửa thang máy đại sảnh lầu một mở ra.
Giám đốc Phương và hai người đàn ông mặc tây trang mang giày da từ thang máy đi ra.
Đến lúc hai người ra cửa, giám đốc Phương mới như phát hiện ra Diệp Tri Chi, kinh ngạc nói: “Ôi, đây không phải luật sư Diệp của công ty luật Quân Hòa sao?”
Sau đó ông ta phản ứng lại, cười nói: “Xin lỗi, tôi vừa trao đổi với công ty THS nên đã kéo dài thời gian một chút.”
Diệp Tri Chi chỉ có thể cười nói: “Không sao.”
“Làm hai người phải đợi lâu rồi, mời đi bên này?”
Đi theo giám đốc Phương vào phòng họp, bọn họ tiến vào quá trình trao đổi.
Giám đốc Phương hỏi: “Quý công ty báo giá là 6 trăm triệu à?”
Diệp Tri Chi hơi ngẩn ra: “Đúng vậy.”
Giám đốc Phương nói: “Nhưng cái giá này, so với mục tiêu giá cả của chúng tôi thì có hơi xa.”
“Công ty THS cũng tham gia cạnh tranh sao?” Thẩm Đình Chi đột nhiên nói: “Nếu công ty ngài đã tìm được người mua phù hợp rồi thì chúng ta trao đổi cũng không có gì ý nghĩa gì nữa?”
Diệp Tri Chi bất ngờ nhìn về phía anh ta.
Giám đốc Phương sửng sốt, vội vàng đứng lên nói: “Ôi ôi, từ từ.
Luật sư Thẩm, tôi không có nói như vậy.”
Thẩm Đình Chi nhướng mày: “Vậy ạ? Nhưng không phải vừa rồi giám đốc Phương nói chuyện rất vui vẻ với người của công ty THS sao?”
“Luật sư Diệp, nếu giám đốc Phương không hài lòng với giá của chúng ta thì về thôi.” Nói xong, anh ta muốn đứng lên.
Giám đốc Phương vội nói: “Luật sư Thẩm, đợi đã, cậu từ từ.”
Ông ta cúi đầu, hạ giọng nói: “Khụ, đúng là như vậy, tôi sẽ tiết lộ với hai người tin này, Đỗ tổng của chúng tôi trừ giá ra thì ngài ấy càng coi trọng thực lực công ty hơn.
Hai người biết đó, ngài ấy xuất thân là kỹ sư nên khá chú trọng việc ứng dụng thực tế, hiển nhiên cũng hy vọng có thể tìm được một người mua tốt nữa.”
Ông ta lại hạ giọng nói nhỏ: “Nhưng những lời này, chỉ có thể nói ở đây thôi, hai người hiểu mà đúng không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Đình Chi nhướng mày.
“Cho nên giá này, hai người nhìn xem rồi chúng ta lại thương lượng một chút, nếu có thể trả cao hơn, vậy không phải tốt hơn sao.” Giám đốc Phương cười đến không thể ngừng lại.
Thẩm Đình Chi đứng lên, khách sáo nói: “Được rồi, sau khi về chúng tôi sẽ bàn lại với khách hàng.”
Sau đó giám đốc Phương đưa hai người ra cửa.
Lúc rời khỏi công ty khoa học kỹ thuật WLJS, Thẩm Đình Chi đột nhiên nói: “Tình báo của chúng ta bị tiết lộ rồi?”
“Cái gì? Bị tiết lộ?” Diệp Tri Chi bất ngờ nhìn về phía anh ta.
“Ừ, chuyện báo giá sáu trăm triệu, chúng ta đâu có nói cho người ngoài?” Thẩm Đình Chi nói tiếp: “Lúc trước chúng ta chỉ hỏi thăm giá của đối phương, nhưng vừa rồi, giám đốc Phương lại nói chính xác giá của chúng ta.”
Diệp Tri Chi đột nhiên hiểu ra vấn đề, cô kinh ngạc nói: “Đúng là không có.”
“Vậy nên là ai tiết lộ ra được nhỉ?”
Thẩm Đình Chi nói: “Không phải chúng ta.”
“Cũng không thể là Giang par.” Diệp Tri Chi bổ sung.
Hai người nhìn nhau: “Vậy chỉ có…”
Từ Hải Yến.
Trong lòng Diệp Tri Chi lập tức tìm ra đáp án.
Cô nhíu mày, đồng thời có chút khó hiểu: “Sao luật sư Từ phải làm vậy? Đây không phải là khách hàng của cô ta sao?”
Thẩm Đình Chi bỗng cười lạnh: “Chuyện này, hình như ngày càng thú vị rồi.”
Diệp Tri Chi không rõ nguyên nhân.
Lúc đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS cũng đã gần giờ tan tầm.
Nên Thẩm Đình Chi không định sẽ trở về công ty, quay lại bãi đỗ xe, anh ta hỏi: “Luật sư Diệp, cần tôi đưa cô về nhà không?”
Diệp Tri Chi nói: “Không cần, lát nữa bạn tôi sẽ đến đón.”
Giữa trưa Thịnh Dĩ Nhan đã hẹn cô buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm.
“Vậy được rồi.” Thẩm Đình Chi nhướng mày, anh ta kéo cửa xe, như nghĩ đến cái gì lại đột nhiên cười nói: “Tôi nhớ lần gặp mặt kia, cô cũng đã trả lời như vậy.”
Diệp Tri Chi:?
Không chờ Diệp Tri Chi nói tiếp, anh ta đã lên xe rồi đóng cửa lại.
“…”
Thẩm Đình Chi này, đúng là không thể hiểu được.
Nhưng chân trước của anh ta vừa lên xe thì Thịnh Dĩ Nhan sau lưng đã tiến đến.
Thịnh Dĩ Nhan mở chiếc xe Maserati màu đỏ rồi bước đến.
Dừng ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, cô ấy chào hỏi: “Diệp Tiểu Chi, bên này.”
Diệp Tri Chi đi qua, kéo cửa ghế phụ ra.
Thịnh Dĩ Nhan tò mò đánh giá chiếc xe phía trước,giọng điệu chần chờ: “Người vừa ở cùng cậu… A, sao xe anh ta nhìn quen thế nhỉ? Giống như là thấy ở đâu rồi vậy?”
“À, tớ nhớ ra rồi, lần trước ở gần Thải Vân Truy Nguyệt, chính là chiếc xe này?”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Diệp Tri Chi, tò mò hỏi: “Diệp Tiểu Chi, sao cậu lại ở cùng người đó vậy? Lần trước hình như tớ nghe cậu nói không phải anh ta là đối thủ của hai người sao?”
Diệp Tri Chi thắt dây an toàn nói: “Ừ, lúc trước là vậy.
Nhưng gần đây luật sư Thẩm đổi nơi làm việc đến công ty của bọn tớ, nên giờ anh ấy là đồng nghiệp rồi.”
Thịnh Dĩ Nhan hiểu ra nên gật đầu: “Thì ra là vậy, thế giới này đúng là nhỏ thật.”
Cô ấy cũng không để ý, nhanh chóng gạt chuyện này sang: “Không nói cái này nữa.
Đúng rồi, hôm nay cậu muốn ăn gì?”
Diệp Tri Chi cười nói: “Cậu chọn đi.”
“Được.” Tâm trạng Thịnh Dĩ Nhan vui vẻ nói: “Chúng ta đi ăn đồ Pháp đi, gần đây tớ nghe bạn nói bên kia đường Đông Duyên mới mở một nhà hàng Pháp, nghe nói họ mời đầu bếp từ nước Pháp về làm chủ bếp luôn đấy, hương vị rất chính thống, chúng ta đến ăn thử đi.”
“Được”
Lúc này xe cách ra một khoảng.
Như nghĩ đến điều gì, Thịnh Dĩ Nhan liếc cô một cái rồi hỏi thử: “Đúng rồi, Diệp Tiểu Chi, hôm nay cậu… Có lên mạng không?”
“Cậu muốn nói đến chuyện của Diệp Nhược Lâm hả?” Giọng Diệp Tri Chi bình tĩnh: “Tớ thấy rồi”
“Ra là thấy rồi…”
Thịnh Dĩ Nhan vừa định lên tiếng, nhưng lời nói lại mắc trong cổ họng.
“Tớ thấy mấy tin tức trên mạng đúng là viết đến quá đáng.
Còn đám người trên mạng kia nữa, chỉ biết hùa theo, vốn dĩ họ có biết sự thật…”
Cô ấy càng nói càng kích động, càng nói càng tức giận: “Diệp Nhược Lâm giỏi quá nhỉ! Đúng là quá đáng, cậu không so đo với cô ta, nhưng cô ta còn muốn leo lên đầu cậu kìa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...