Bạn Trai Phá Sản Của Tôi


Bên trong xe rất yên tĩnh, mọi âm thanh đều bị thùng xe ô-tô ngăn cách ở bên ngoài.
Diệp Tri Chi rụt người lại theo phản xạ, nhưng vì sau lưng là ghế dựa, cô lại đang thắt dây an toàn, không gian còn rất chật hẹp nên cô không còn đường lui nào khác, chỉ có thể bị động chấp nhận.
Dây thần kinh của cô lúc này đang vô cùng căng thẳng, lung lay bên bờ sụp đổ.
Diệp Tri Chi biết rằng lúc này cô nên đẩy anh ra.
Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không làm điều đó.
Những cảm xúc khó mà giải thích nổi được bộc phát từ tận đáy lòng, nó lớn lên nhanh chóng như những sợi dây leo chằng chịt, suýt chút thì làm lý trí của cô tan thành mây khói.
Diệp Tri Chi cam chịu mà nhắm mắt lại, để mặc cho Giang Yến Từ luồn tay vào tóc cô, ôm cô vào lòng rồi hôn cô.
Nụ hôn của Giang Yến Từ rất dồn dập, nhưng cũng rất trúc trắc.
Anh cố gắng thăm dò từng chút một, từ nông đến sâu, dần dần cũng kiểm soát được nhịp điệu.
Chính vì anh có khả năng tiếp thu cao nên chỉ trong nháy mắt, anh từ người thăm dò trở thành người dẫn đường.
Diệp Tri Chi bị anh quấn vào nhịp điệu từ lúc nào không hay.
Ngay lúc này, dây thần kinh của cô cuối cùng cũng đứt lìa, “thành trì” hoàn toàn bị chiếm đóng.
Cô nhắm mắt rồi đáp lại anh trong vô thức.
Hơi thở đan xen, Giang Yến Từ đột nhiên ngừng lại.
Diệp Tri Chi mở mắt ra, đôi mắt ngập nước như muốn hỏi tại sao anh lại ngừng lại.
Khóe môi Giang Yến Từ nhếch lên, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ, em đã cảm nhận được chưa?”
Trái tim của Diệp Tri Chi bỗng run lên.
Cô cảm nhận được.
Nhưng mà cô không biết nên trả lời thế nào…
“Tôi…”
Giang Yến Từ hơi hơi nhượng bộ: “Nếu em không biết nên trả lời thế nào, thì em phải trả lời câu hỏi của tôi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen tựa vực sâu: “Em có khó chịu khi tôi đối xử với em như vậy không?”
Diệp Tri Chi do dự một lát, sau đó lắc đầu.
Không khó chịu.
Khoảnh khắc mà anh vừa dứt lời, cô đã có câu trả lời.

Khi anh hôn cô, cô không hề có bất kỳ cảm xúc muốn phản kháng nào cả, ngược lại, trong lòng còn hơi sung sướng.
“Nhìn đi, em cũng không có kháng cự lại tôi.”
Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu chắc nịch: “Rõ ràng là em cũng thích tôi, tại sao phải trốn tránh điều đó?”
Tại sao phải trốn tránh?
Câu hỏi này đánh thẳng vào tâm hồn cô, khiến người luôn giấu mình trong vỏ ốc như Diệp Tri Chi phải đối mặt với thực tại.
“Tôi cũng không biết.” Nhắm mắt lại, Diệp Tri Chi mở miệng, nói: “Chuyện của tôi anh cũng biết rồi đấy, tôi làm gì còn tư cách…”
Trong một đêm, cô từ trên cao ngã xuống, từ một thiên kim tiểu thư biến thành một người vừa tội nghiệp lại vừa đáng thương.
Thật ra, từ rất lâu rồi, trái tim cô luôn phải che giấu một sự hèn mọn.
Mặc dù biết mình có tình cảm với Giang Yến Từ nhưng cô không dám thổ lộ.
Giang Yến Từ nhẹ giọng ngắt lời: “Diệp Tiểu Thu.”
“Tôi biết em đang băn khoăn điều gì.”
Diệp Tri Chi ngước mắt lên.
Giang Yến Từ nói tiếp: “Hôn ước của nhà họ Diệp vì em mà tồn tại.

Không có em, hôn ước đó sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Ý anh là?” Diệp Tri Chi ngơ ngác hỏi.
Giang Yến Từ lảng đi câu hỏi của cô, đáp: “Bây giờ, hôn ước đã được giải trừ, em không cần phải băn khoăn thêm nữa.”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi hai bàn tay trắng.

Bây giờ tôi là Giang Yến Từ, một người cũng nghèo túng như em.”
“Em có thể chấp nhận một người như tôi không?” Anh hạ giọng rồi nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Diệp Tri Chi ngơ ngác nhìn anh: “Giang Yến Từ…”
Giang Yến Từ nói: “Chúng ta có thể quên quá khứ đi rồi bắt đầu lại được không? Tôi không muốn bỏ lỡ thêm một lần nào nữa.”
Diệp Tri Chi cảm động: “Ý của anh là anh muốn theo đuổi tôi?”
“Đúng vậy, tôi sẽ theo đuổi em.” Giang Yến Từ thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng…” Diệp Tri Chi nhắm mắt lại, cuối cùng nói ra vấn đề khiến cô đau đầu bấy lâu nay: “Bây giờ tôi còn không thể nuôi nổi chính mình, sao có thể nuôi thêm anh được.”
Giang Yến Từ: “…”
“Diệp Tiểu Thu.”
Anh hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Tôi không cần em nuôi.”
“Em đừng lo…” Anh ngừng lại một lát sau đó nói: “Tôi hứa rằng việc phá sản sẽ không ảnh hưởng đến em.”
“Chuyện này…” Diệp Tri Chi do dự.
Giang Yến Từ nhìn thẳng vào mắt cô: “Vậy, câu trả lời của em là gì?”
Diệp Tri Chi mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Giang Yến Từ nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, nói tiếp: “Em không cần phải gấp gáp trả lời tôi.”
“Em có thể suy nghĩ thật kỹ trong vòng một tháng.”
“Trong vòng một tháng hãy cho tôi câu trả lời được không?”
Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, Diệp Tri Chi nghe thấy chính mình nói…
“Được.”
***
Trở lại chung cư, Diệp Tri Chi tự nhốt mình vào trong phòng.
Sợ rằng nếu đối mặt với Giang Yến Từ một lần nữa, cô thực sự sẽ không thể kiểm soát bản thân, trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.
Cô đỏ mặt, khóa cửa lại rồi dựa lưng vào cánh cửa.
Tâm trí của cô đã rối như tơ vò trên đường từ bãi đỗ xe về phòng.
Mãi đến lúc này, cảm xúc của cô mới dần dần bình tĩnh lại, lý trí cũng bắt đầu trở lại vị trí của nó.
Diệp Tri Chi buộc mình phải bình tĩnh, thay một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Hơi nước bốc lên làm mờ mịt cả phòng tắm.
Làn nước ấm xua tan đi những mỏi mệt, cũng làm ý thức đã tan rã của cô quay về lần nữa.
Cô cẩn thận sắp xếp lại những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, càng nghĩ cô càng cảm thấy hối hận.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy?
Rốt cuộc cô đã hứa với Giang Yến Từ cái gì?

Không chỉ thế, cô lại còn cảm thấy cái cảm giác đó… hình như cũng không tồi.
Diệp Tri Chi nhắm mắt lại, buộc mình phải cắt đứt dòng suy nghĩ này.
Bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong, Diệp Tri Chi phát hiện chiếc ghế trước bàn laptop đã bị Trì Trì chiếm từ lâu.
Chân sau của nó đạp lên trên ghế, móng vuốt của nó đặt trên bàn phím của laptop rồi ấn lung tung.
“Trì Trì, đừng ấn lung tung.” Diệp Tri Chi bước nhanh qua đó.
Vì quá sợ hãi nên Trì Trì kêu ‘meo’ một tiếng rồi lập tức nhảy khỏi ghế.

Nó quay đầu lại nhìn Diệp Tri Chi bằng một ánh mắt cực kỳ ngây thơ.
Diệp Tri Chi không rảnh để ý đến nó, vội vàng kiểm tra laptop của mình.
Trước khi đi tắm, cô đã bật laptop lên, laptop khởi động thì Wechat cũng tự khởi động, nên lúc này khung chat đang mở, là khung chat với Thịnh Dĩ Nhan.
Đáng chú ý là có một cuộc trò chuyện rất kỳ quái trên đó.
Thịnh Dĩ Nhan: [Diệp Tiểu Chi, cậu có bận không?]
Là Tri Chi không phải Thu: [iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii cá.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Hả? Cậu bị làm sao vậy? Tài khoản bị hack rồi sao?]
Là Tri Chi không phải Thu: [lộc cộc lộc cộc muốn cá nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều.]
Thịnh Dĩ Nhan nhắn một câu như để thử: [Có phải Trì Trì không?]
Là Tri Chi không phải Thu: [YYYYYYYYYYYYYYYY cá mua.]
Dường như Thịnh Dĩ Nhan đã biết ai đang nhắn tin với cô ấy, gửi một cái icon mặt cười rồi hỏi tiếp: [Ba mẹ mày đâu?]
Là Tri Chi không phải Thu: [cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút lăn yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu, rầm rầm cái nào cái kia cái nào cái kia cái nào cái kia.]
Thịnh Dĩ Nhan không cần thầy dạy cũng hiểu tiếng mèo, đáp lại: [À à, lên giường sao, hiểu rồi hiểu rồi.]
Thịnh Dĩ Nhan: [Vậy lát nữa tao sẽ tìm mẹ mày nói chuyện sau, he he.]
Diệp Tri Chi: “…”
Sau khi xem toàn bộ cuộc trò chuyện, cô theo bản năng nhìn Trì Trì dưới mặt đất.

Trì Trì vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của nó vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ.
Nhìn con mèo con đáng yêu, Diệp Tri Chi lập tức mềm lòng, không nỡ nói ra một câu trách móc nào cả.
Cô duỗi tay xoa đầu con mèo con, rồi trả lời tin nhắn của Thịnh Dĩ Nhan.
Dường như Thịnh Dĩ Nhan đang bận, nên vẫn chưa trả lời lại.
Diệp Tri Chi mở trang web ra, định giải quyết một vài email công việc.

Nhưng vừa mới đăng nhập vào gmail, bỗng xuất hiện con mèo con trong lòng cô.
Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn Trì Trì trong lòng: “Trì Trì, sao vậy?”
“Meo~.” Trì Trì ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt tròn vo, khuôn mặt đáng yêu ngoan ngoãn.
Không biết khi Diệp Tri Chi nhìn Trì Trì đã nghĩ đến chuyện gì, mà đột nhiên cô không còn hứng thú làm việc nữa.
Cô tắt laptop đi, ôm Trì Trì lên giường.
Trì Trì: “Meo meo?”
“Ba của con đúng là một tên lưu manh!” Diệp Tri Chi ôm Trì Trì vào lòng, xoa đầu nó rồi thì thầm: “Không chỉ ngang ngược vô lý! Còn hay động chân động tay!”
Còn không hành động theo kịch bản bình thường nữa!
“Meo meo.”
Trì Trì ngẩng đầu, khó hiểu nằm trong ngực nhìn cô, trông cực kỳ vô tội.
Diệp Tri Chi dần dần xuất thần, không biết vì sao lại nhớ tới cảnh tượng giống như trong mộng mấy ngày trước.
“Giang Yến Từ, tôi đã bồi thường tiền quần áo cho cậu rồi, rốt cuộc cậu còn muốn gì nữa?”
“Tôi đến tìm cậu không phải vì quần áo.” Ngày hôm đó, đôi mắt của Giang Yến Từ thâm thúy hơn mọi ngày rất nhiều, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Diệp Tri Chi ngờ vực, ngẩng đầu hỏi: “Không phải quần áo sao? Vậy thì là cái gì?”
Giang Yến Từ nhìn cô một cái thật lâu, lời nói đến bên miệng lại thôi: “Quên đi, chờ cậu thi đại học xong rồi nói.”
Diệp Tri Chi:?
Chờ cô định thần lại, Giang Yến Từ đã xoay người: “Còn chờ gì nữa? Để tôi đưa cậu về.”
Diệp Tri Chi giả vờ điềm tĩnh, ôm cặp đi bên cạnh Giang Yến Từ, thỉnh thoảng lại trộm ngắm sườn mặt của anh.

Nhưng khi dùng khóe mắt trộm ngắm anh lần nữa, lại bị ánh mắt của anh bắt gặp.
Diệp Tri Chi sửng sốt, nhanh chóng cụp mắt xuống, đồng thời tìm chủ đề để che giấu sự chột dạ của bản thân: “Tại sao phải đợi tôi thi đại học xong? Bây giờ không thể nói à? Chẳng phải năm nay cậu sẽ đi nước Y du học sao?”
Giang Yến Từ: “Ừ.”
Diệp Tri Chi khó hiểu: “Vậy chẳng phải sau khi tôi thi đại học xong, cậu đang ở nước ngoài sao?”
Giang Yến Từ dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, nhưng tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”
Anh nói anh sẽ không nuốt lời, nhưng sau khi cô thi đại học xong, những lời đó lại không có cơ hội nói ra.

Diệp Tri Chi thu hồi lại suy nghĩ, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
Cô thở dài, nằm nghiêng nhìn Trì Trì trước mặt: “Con nghĩ mẹ nên trả lời ba con thế nào đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui