Mười giây đếm ngược kết thúc, đèn tín hiệu dành cho người đi đường chuyển từ đỏ thành xanh.
Mạch suy nghĩ của Diệp Tri Chi mới chầm chậm mà trở lại, cô hạ tầm mắt xuống: “Có thể… buông tay ra được chưa?”
Giang Yến Từ cứ như là vừa phản ứng lại, ngước mắt lên nhìn đèn tín hiệu của đường phía đối diện rồi buông cái tay bên hông cô ra.
Nhịp tim của Diệp Tri Chi dần bình thường lại, cô âm thầm thở phào một hơi, đứng vững chân lại.
Nhưng vừa quay người qua, Giang Yến Từ lại nắm chặt cánh tay cô.
“Anh…”
Bước chân của Diệp Tri Chi đột nhiên dừng lại, có chút khó tin mà nhìn về phía anh.
“Đi thôi.” Giọng nói của Giang Yến Từ rất hờ hững, cứ như không có chuyện gì.
Diệp Tri Chi: “…”
Lòng bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cánh tay cô, cứ như cái bàn ủi.
Cô cũng không biết bản thân được anh dắt qua lề đường bằng cách nào.
Giang Yến Từ cứ như sợ cô sẽ đi lạc, cho đến khi đi đến lề đường phía đối diện, anh mới hoàn toàn buông tay ra.
“Đi đường cần thận chút.” Anh nhìn cô một cái, lại không yên tâm mà nói.
“Tôi, tôi biết rồi.”
Diệp Tri Chi cảm thấy lỗ tai của mình đang nóng lên một cách rõ ràng, chỉ có thể quay sang chỗ khác.
Giang Yến Từ cố nén nụ cười trên môi, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Cái tiệm mì mà em nói ở chỗ nào?”
“Ở ngay phía trước đó.” Diệp Tri Chi nhớ đến chuyện này: “Nhanh lên đi, nếu không chút nữa sẽ hết chỗ trống đó.”
***
Tiệm mì mà Diệp Tri Chi nói có tên là “Mì sợi Đồn Hiểu”, ở ngay chỗ rẽ của giao lộ, mặt tiền cửa tiệm không lớn, trang trí theo phong cách Nhật.
Tiệm này là tiệm mì nổi tiếng của thành phố A, cho dù là ngày thường thì cũng rất đông khách, mỗi khi đến giờ dùng cơm thì đều sẽ xếp thành một hàng dài.
Rất may mắn, lúc này vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, khi bọn họ đến thì trong tiệm vẫn còn dư chỗ trống.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Tri Chi cầm lấy menu.
“Anh muốn ăn gì không?”
Giang Yến Từ quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Tôi chưa từng đến đây, có gợi ý món nào không?”
Diệp Tri Chi nói: “Mì xương heo là món tủ ở đây, có muốn thử không?”
“Vậy thì gọi một tô đi.”
Diệp Tri Chi để menu xuống, quét mã gọi món trên bàn rồi gọi hai tô mì xương heo.
Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, bàn trống trong tiệm đã hết rồi, shipper ở ngoài cửa sổ cũng xếp thành một hàng dài.
Nhưng sau khi gọi thức ăn, cũng mất một khoảng thời gian để đợi thức ăn được đem lên.
Bầu không khí dường như có chút ngượng ngùng.
Cho dù giả vờ đang chơi điện thoại, thì cũng không giấu đi được cảm giác lúng túng trong lòng của cô.
“Tôi đi vệ sinh một chút.”
Diệp Tri Chi tìm một cái cớ, đứng dậy rồi đi ra khỏi tiệm mì.
Không may đúng lúc đó, cô vừa đi ra khỏi cửa tiệm thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy hai bóng hình quen mắt.
Diệp Tri Chi xoay người, nhanh chóng trốn vào phía sau tấm áp phích.
Tiếng bước chân càng gần.
“Đáng ghét thật, cái tiệm mì này sao lại hết chỗ nữa rồi?” Giọng nói của Quý An Ninh từ xa tới gần: “Bỏ đi, chúng ta đổi tiệm khác vậy.”
Cô ta nhìn về phía người bên cạnh: “Đúng rồi, Lâm Lâm, chuyện lần trước cậu nhắc đến, cậu nói với anh cả của cậu chưa? Anh ấy phản ứng thế nào?”
“Chuyện này…” Diệp Nhược Lâm có chút do dự, một lúc sau mới lắc đầu: “Anh cả anh ấy… không thân thiết với tớ.”
Quý An Ninh cau mày: “Chuyện gì đây? Anh ấy không đồng ý? Có phải bởi vì Diệp Tri Chi đó? Sao anh ấy có thể như vậy? Cậu mới là em gái ruột của anh ấy mà!”
“Cái đồ giả tạo đó là cái gì chứ? Cô ta giành lấy mười tám năm cuộc đời của cậu vẫn chưa đủ sao? Tới nỗi anh cả và chồng sắp cưới cũng muốn tiếp tục giành, tớ thấy cô ta chủ động rời khỏi nhà họ Diệp gì đó đều là giả vờ hết, nói không chừng ‘anh ruột’ của người ta còn lén lút tiếp tế cho cô ta nữa.” Giọng điệu châm biếm của cô ta trực tiếp nhằm vào Diệp Nhược Lâm: “Tớ thấy cậu nên công khai chuyện của đồ giả tạo đó lên mạng!”
Ánh mắt Diệp Nhược Lâm trốn tránh: “Cái này… vẫn là thôi đi, An Ninh, đừng nói như vậy.”
“Cậu còn nói giúp cô ta!”
“Dù sao anh cả và Tiểu Chi cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm cũng là chuyện bình thường thôi.” Ánh mắt cô ta lóe lên, dừng một lúc: “Cho dù là một con chó, nuôi từ nhỏ đến lớn thì cũng sẽ có một tình cảm rất sâu đậm, huống hồ chi là một con người.”
Quý An Ninh mở miệng, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại của Diệp Nhược Lâm bỗng vang lên.
Cô ta nhận điện thoại: “Anh Trăn Ngôn?”
“Ừm ừm, được rồi, em biết rồi, cảm ơn anh.”
Cúp máy.
Quý An Ninh hỏi: “Là điện thoại của anh Trăn Ngôn nhà cậu sao?”
Diệp Nhược Lâm nói: “Đúng rồi, tớ nhờ anh ấy đưa chút đồ cho ba mẹ.”
Quý An Ninh nháy mắt với cô ta: “Anh ấy tốt với cậu thật đó.”
Ánh mắt Diệp Nhược Lâm chớp chớp: “Đừng nói bậy, bọn tớ chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà thôi, anh ấy là anh hàng xóm trước đây sống sát vách nhà tớ.”
Cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chuyện mà cậu nhắc đến, tuần sau tớ tìm thời gian rồi đi hỏi anh cả giúp cậu nha.”
“Vậy cảm ơn cậu trước nha.
Lâm Lâm, nếu như thành công thì tớ sẽ mời cậu ăn cơm!” Quý An Ninh vui mừng.
“Được.”
Quý An Ninh ôm lấy cánh tay của cô ta: “Lần này cậu dự định ở lại thành phố A bao lâu?”
Diệp Nhược Lâm nói: “Chắc là sẽ ở lại một hai tháng, khó khăn lắm mới có thể ở thành phố A một khoảng thời gian, tớ định sẽ ở bên ba mẹ nhiều hơn.”
Quý An Ninh: “Nghe nói gần đây chú vừa lên chức thành viện trưởng rồi, chúc mừng nha.”
Hai người đi xa dần, tiếng nói chuyện cũng không còn nghe rõ.
Đợi bóng hai người họ khuất xa, Diệp Tri Chi mới bước ra khỏi phía sau tấm áp phích.
Cô ôm tâm trạng phức tạp trở vào trong tiệm mì, không nói một lời ngồi xuống.
Nhận ra được cảm xúc của cô, Giang Yến Từ hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Tri Chi ngẩng đầu, lấy hết dũng khí nói: “Giang Yến Từ, anh có cảm thấy…”
“Hả?”
Mì mà bọn họ gọi đúng lúc đem lên, khoảnh khắc này, cô đánh mất hết toàn bộ dũng khí nói chuyện.
Cô rũ mí mắt xuống, cầm đũa lên, nói: “Không có gì đâu.”
Diệp Tri Chi nhìn cái bóng ngược mơ hồ không rõ của mình trong nước mì, nỗi lòng khó mà nói rõ.
Đây là khi cô phát hiện, hóa ra thân phận không xóa đi được đó của cô, cứ như là một vết đâm, cắm sâu vào trong lòng cô, chắn ngang giữa cô và Giang Yến Từ, khiến cô không dám vượt qua.
***
Bữa cơm trưa này thật vô vị.
Ăn mì xong, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ trở về công ty luật.
Lúc đi qua quầy lễ tân, lễ tân chủ động thông báo: “Luật sư Giang, vị thực tập sinh đó của anh hôm nay đến trình diện rồi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Giang Yến Từ gật đầu nhẹ với cô ta, rồi đi về phía khu làm việc.
Diệp Tri Chi nhanh chóng đi theo.
Giang Yến Từ vừa tuyển một thực tập sinh, cô biết được tin này từ Từ Hải Yến.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đó, vẫn là có chút ngạc nhiên.
“Tiểu Minh?”
Thịnh Dĩ Minh nhanh chóng đứng lên, có chút ngại ngùng: “Chị Tri Chi!”
“Thực tập sinh mới đến là em hả?” Diệp Tri Chi kinh ngạc, không thể không nhớ đến chuyện lần trước gặp được cậu ta ở dưới lầu của tòa nhà văn phòng: “Lần trước là em đến công ty luật phỏng vấn, sao lại không nói với chị?”
Thịnh Dĩ Minh ngẩn người một lúc, có chút ngại ngùng mà giải thích: “Em, em muốn cho chị một bất ngờ.”
“Cho nên, thực tập sinh lần trước anh phỏng vấn chính là Tiểu Minh?”
Diệp Tri Chi quay đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Giang par, sao anh cũng không nói với tôi?”
“Tôi tưởng em biết rồi.”
Ánh mắt của Giang Yến Từ lướt qua người Thịnh Dĩ Minh, giọng điệu tự nhiên: “Không phải cậu ta rất thân với em sao, sao lại không nói với em?”
Thịnh Dĩ Minh: “…”
Tự nhiên phải gánh một cái vạc trên lưng.
“Giang Yến Từ, anh…”
“Thịnh Dĩ Minh, bây giờ thân phận của tôi là cấp trên của cậu.” Giang Yến Từ nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu đã đến đây thì phải nghe theo chỉ đạo của tôi, ở đây tôi không nhận người nhàn rỗi.”
Anh thấp giọng nhắc nhở: “Đừng quên rằng cậu vẫn chỉ là một thực tập sinh còn đang trong thời gian thử việc.”
Lời nói của Thịnh Dĩ Minh bỗng chốc khựng lại, chỉ có thể im hơi lặng tiếng mà nhịn cơn giận, trong bụng đầy sự ấm ức mà không có nơi để giải tỏa.
Diệp Tri Chi thấy bầu không khí sai sai liền vội vàng lên tiếng xoa dịu: “Tiểu Minh vừa đến, em ấy cũng không quen…”
Giang Yến Từ lại đề nghị: “Nếu đã là một tổ rồi thì chúng ta tạo một nhóm chat đi, để tiện giao lưu.”
“Hả?”
“Được.”
Diệp Tri Chi như nghĩ đến gì đó, cô nhìn Giang Yến Từ, lại nhìn Thịnh Dĩ Minh: “WeChat của hai người có kết bạn với nhau chưa?”
Giây sau, cô nhìn thấy đáp án thông qua phản ứng của hai người rồi.
Chưa.
“Vậy để tôi tạo nhóm.”
Diệp Tri Chi có chút bất lực mà thở dài.
Cô lấy điện thoại ra, tạo một nhóm WeChat rồi thêm Giang Yến Từ và Thịnh Dĩ Minh vào trong.
Điện thoại vang lên tiếng bíp.
Thịnh Dĩ Minh theo bản năng lấy điện thoại rồi mở nhóm chat, vừa định cài đặt trạng thái nhóm, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại trên ảnh đại diện WeChat của Giang Yến Từ.
Ảnh đại diện của anh là một con mèo nhỏ màu trắng xám.
Nhưng cái ảnh đại diện này…
Cậu ta đột nhiên nhớ lại, ảnh mèo mà hôm đó Diệp Tri Chi đăng trên vòng bạn bè, và con mèo trên ảnh đại diện của Giang Yến Từ…
Rất giống.
Không, rõ ràng là hai con mèo y chang nhau!
Thịnh Dĩ Minh phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Yến Từ: “Sao anh lại dùng ảnh đại diện này?”
Giang Yến Từ cứ như không hiểu: “Ảnh của con trai tôi, tại sao tôi không thể dùng?” Anh lại cười: “Có phải nó rất dễ thương không?”
Thịnh Dĩ Minh chấn động.
Khoảnh khắc này, cậu ta cảm thấy tam quan của mình chịu phải kiểu đả kích kiểu xé toạc ra.
Cậu ta nhớ rõ ràng, trên mấy tấm ảnh mà Diệp Tri Chi đăng trong vòng bạn bè còn có một câu nói… [Con trai tôi, dễ thương không?]
Cậu ta lúc đó còn để lại bình luận.
Thịnh Dĩ Minh khó tin.
“Hai hai hai người…”
Biểu cảm chịu đả kích sâu sắc của cậu ta, một hồi lâu sau cũng không nói hết được một câu.
Diệp Tri Chi thấy kỳ lạ mà nhìn Thịnh Dĩ Minh một cái, lại cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm một cái, cũng chú ý đến cái ảnh đại diện của Giang Yến Từ.
Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, cũng tò mò mà hỏi: “Ủa? Anh đổi ảnh đại diện khi nào vậy?”
Giang Yến Từ nói: “Tối hôm qua chụp cho Trì Trì.”
“Anh chụp Trì Trì đẹp hơn tôi nhiều.” Diệp Tri Chi nhịn không được lại nhìn thêm lần nữa.
Giang Yến Từ không lộ thanh sắc: “Có muốn gửi cho em không?”
“Muốn!”
Lời nói của Diệp Tri Chi, không khác gì đâm một nhát dao thật mạnh vào trong tim của Thịnh Dĩ Minh.
“Đợi tôi gửi sau cho, tôi đi xử lý một số tài liệu trước”.
Giang Yến Từ hướng ánh mắt về phía Thịnh Dĩ Minh, khẽ cười rồi khích lệ: “Tiểu Minh, làm việc cho tốt.
Để quen với công việc của chúng tôi, cậu nên xem những hồ sơ vụ án ở trên bàn trước đi, cố lên.”
Thịnh Dĩ Minh hốt hoảng mà hoàn hồn lại, vô ý quét qua đống hồ sơ vụ án đã xếp thành cái núi nhỏ, đột nhiên trước mắt đen kịt.
Cậu ta phảng phất như nhìn thấy tương lai tối tăm của mình.
Giang Yến Từ quay người, khóe môi cong lên một nụ cười.
Trở về văn phòng làm việc, anh mở cái nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” ra, rồi tag tên Phó Dĩ Hành.
Giang Yến Từ: [Không ngờ chiêu này của cậu cũng có tác dụng được đó.
@Phó Dĩ Hành].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...