Sau khi hai người xác định quan hệ dường như đã buông lỏng rất nhiều, cách thức ở chung tựa hồ cũng không có thay đổi. Cùng ăn cùng ở, cùng làm việc với nhau, gần như một ngày hai mươi bốn tiếng đều dính lấy đối phương, thế nhưng người ngoài cũng không ai phát hiện được, bởi vì trên công ty, ánh mắt Châu Sâm nhìn Ông Như Mạn vẫn một mực nghiêm túc, chỉ có cõi lòng là tràn đầy yêu thương.
Không cần biết tình yêu của anh kéo dài bao lâu, vậy thì được ngày nào hãy hưởng thụ ngày đó là được.
Từ ngày video của Châu Sâm và Ông Như Vọng hot lên, đã có mấy bên muốn đến bàn chuyện quảng cáo, có điều giống mấy cái quảng cáo kem trộn đồ, lợi nhuận cao nhưng không có đạo đức, cho nên hai người đều không chấp nhận.
Trước mắt anh tạm thời không muốn nhận quảng cáo, càng đến về sau chắc chắn quảng cáo mới càng đáng tiền, cái này anh vẫn hiểu.
Lúc rảnh rỗi, Châu Sâm cũng sẽ ngẫu nhiên xem qua một chút tin nhắn của mấy cô fan hâm mộ, nhưng mà đa số cũng chẳng có ý nghĩa gì, mười tin như một chỉ có khen đẹp trai mà thôi.
Ông Như Vọng cũng gần như thế, nhưng cậu còn có một vài chỗ mời, hy vọng cậu có thể gia nhập vào công ty bọn họ. Vui thì vui thật đấy, nhưng mấy đồng tiền lẻ đó cậu cũng không bận tâm nhiều, chẳng có gì hấp dẫn cả.
Mà lúc này, fan hâm mộ của cậu cũng hơn hai mươi vạn rồi.
Thu Nhiên ngược lại bị tụt ở phía sau một chút, nhưng Ông Như Mạn cũng đã có kế hoạch buzz cô bé lên lại. Video của cô bé không thể ngày nào cũng ra được, ăn nhiều như vậy có mà bội thực mất à, cho nên chỉ có thể ba ngày mới làm một cái. Có điều mỗi lần video lên đều hot rất nhanh, thêm vào đó Ông Như Mạn ngay từ đầu đã đổ tiền quảng cáo vào, nói chung là vô cùng coi trọng.
Thời điểm này lượng blogger làm thể loại giống Thu Nhiên không có nhiều, nhưng nếu chờ một thời gian nữa, thấy ngon ăn kiểu gì người ta cũng nhảy vào tới tấp, mà lúc đó nếu có lượng fan trung thành rồi thì sẽ tránh được một màn cạnh tranh khốc liệt kia.
Công việc của cô bé cũng không nhất thiết phải ngày ngày đến phòng làm việc ngồi, đúng ra chỉ cần ở nhà chờ người mang đồ ăn đến rồi quay video thôi, nhưng Thu Nhiên muốn tranh thủ được đi ké xe của Ông Như Mạn, nên mỗi ngày đều lết đến công ty. Mà người trong văn phòng ít nhiều cũng bàn ra tán vào, cho rằng cô bé này giỏi nịnh nọt, có điều cô cũng không quan tâm, chỉ cần làm điều mình thích, mỗi ngày được cùng thần tượng về nhà, lời của người khác không muốn nghe thì cứ bỏ ngoài tai thôi.
Ông Như Mạn cũng rất thích cô bé, thích tính cách ngay thẳng, có gì nói đó, lại rất hay cười, miệng mồm lúc nào cũng lóc chóc. Mỗi lần cô có việc ra ngoài làm review cũng hay lôi Thu Nhiên đi theo.
Như hôm nay là một ví dụ.
Vừa hay là thứ sáu, Châu Sâm còn đang bận rộn trên công ty, còn Ông Như Mạn mang Thu Nhiên ra ngoài.
Địa điểm hôm nay là một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở, cô với Thu Nhiên đều có thể ăn cay. Bây giờ là ba giờ chiều, trong cửa hàng chẳng có mấy khách, hai người thoải mái tự do ngồi xì xụp nồi lẩu cay.
Xuyên giữa nhà hàng là hai chiếc bàn dài, ở giữa ngăn thành từng ô từng ô, trong đó đều để sẵn xiên que, có thịt, có rau, chỉ là tượng trưng mỗi thứ một chút.
Phục vụ mang nước chấm lên, Ông Như Mạn vừa ăn thử vừa chụp hình, sau đó lại mang quyển sổ nhỏ ra ghi chép lại. Hai người ngồi ăn thẳng đến chiều, sau đó lại đi loanh quanh cho tiêu bớt, lúc đưa Thu Nhiên về nhà rồi quay về phòng làm việc đã là hơn năm giờ.
Ở công ty cô không cần tăng ca, làm xong việc thì có thể về, cho nên bây giờ ở văn phòng cũng chẳng còn mấy người, có mấy người cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở, lại có một người vẫn đang bận bịu ngồi kia.
Chính là Châu Sâm.
Hai người kia thu dọn đồ xong gật đầu chào một cái liền đi về, cả văn phòng chỉ còn lại Ông Như Mạn và Châu Sâm.
Cô đi đến bên cạnh anh ngồi xuống. Châu Sâm ngước nhìn quanh văn phòng đã không còn ai, bèn nghiêng người quay sang hôn một cái lên má Ông Như Mạn: "Vẫn còn một chút nữa."
"Không vội, anh cứ làm đi."
Ông Như Mạn ngồi một bên nhìn anh đang chăm chú làm việc, video của anh càng ngày càng làm càng tiến bộ, bây giờ nhìn qua đã rất chuyên nghiệp rồi.
"Anh lồng tiếng ở đây cũng được, ở phòng thu có thiết bị đó, làm ở đó cũng tiện."
"Ừ."
Hai người đều thuộc kiểu người đã làm cái gì là sẽ làm liền cho xong. Ông Như Mạn cũng vừa mới ăn xong rồi, lại đề nghị như vậy, cho nên Châu Sâm thoải mái đồng ý. Làm xong sớm thì tối càng có nhiều thời gian bên cô hơn.
Từ ngày Châu Sâm làm video diễn giải phim, anh liền bị nhiễm "bệnh nghề nghiệp", chính là kiểu đi xem phim với ai, ở đâu đi chăng nữa cũng sẽ tự giác ngồi phân tích kịch bản, trong đầu lẩm nhẩm cắt đoạn này bỏ đoạn kia. Cho nên về sau này, hai người có hẹn hò cũng sẽ không chọn đi xem phim nữa, phần lớn là đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn, sau đó về nhà làm cơm tối. Hai người ở cùng một chỗ làm cơm cảm giác rất kỳ diệu, Châu Sâm chỉ đứng phụ một bên, để cho Ông Như Mạn thích gì thì làm cái đó.
*
Thấy ly của Châu Sâm đã hết nước, Ông Như Mạn đi sang phòng trà bên cạnh, rót một ly nước hoa quả bưng ra, vừa lúc anh đã cắt ghép xong, chỉ còn phần phối âm nữa, sau đó hai người liền đứng dậy đi vào phòng thu.
Đóng cửa lại, Ông Như Mạn mở máy tính ra để Châu Sâm lồng tiếng. Anh nói rất ít khi sai, đa số đều nói lần nào là chuẩn lần đấy, cho nên chẳng bao lâu sau đã thu xong. Gọn gàng mọi thứ xong xuôi, đồng hồ cũng mới điểm hơn sáu giờ.
Ông Như Mạn đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, không có chuyện gì làm bèn lấy video của Như Vọng ra xem.
Thành tích không tệ, càng lúc fan càng nhiều.
Châu Sâm cũng thế, có điều tính tỷ lệ tăng trưởng thì thấp hơn Như Vọng một chút, hai người âm thầm cạnh tranh, hóa ra lại cũng thật hiệu quả.
Nhìn thấy Ông Như Mạn đang vui vẻ, Châu Sâm cũng không có gọi cô, làm xong rồi liền đứng dậy vươn vai thả lỏng, sau đó yên lặng ngồi xuống bên cạnh.
"Anh làm xong rồi hả?"
"Ừ."
"Ừm, vậy em thu dọn một chút rồi đi thôi."
Ông Như Mạn vừa đứng dậy, liền bị Châu Sâm kéo lại, ngã ngồi lên đùi anh.
"Không vội, để anh ôm một chút." Anh tựa đầu vào ngực cô, yên lặng nhắm mắt. Cảm thấy có hơi chút mệt, hôm nay bận rộn cả ngày, mắt mỏi đến không muốn mở ra nữa, được ôm cô thế này, có cảm giác thả lỏng hơn nhiều.
Vừa mềm vừa thơm, thoải mái đến mức không muốn buông ra nữa.
Ông Như Mạn điều chỉnh lại tư thế ngồi, đưa tay ôm lấy cổ anh: "Hôm nay mệt lắm à?"
"Ừm, một chút."
"Vậy tối nay ngủ sớm nha."
"Ừm."
Châu Sâm đột nhiên mỉm cười: "Mạn Mạn, chẳng lẽ chúng ta ngày nào cũng ngủ muộn lắm à?"
Ông Như Mạn đánh lên người anh một cái: "Chỉ có nói nhảm là hay."
"Ây ây, bạo lực gia đình." Châu Sâm giơ tay lên ôm đầu giả bộ đáng thương.
"Đâu ra vậy, em đánh nhẹ lắm mà."
"Anh không biết, em đánh anh rồi, đây chính là bạo hành."
"Được được được, vậy cho anh đánh lại em hai cái nè." Ông Như Mạn hết nói nổi.
"Đánh em thì anh không nỡ, đổi thành cắn hai miếng nha."
Châu Sâm đối với cô giống như có một kiểu chấp niệm khó hiểu, lúc nào cũng hết muốn cắn lại muốn hôn. Ông Như Mạn quay sang lườm anh một cái, sau đó quả thật Châu Sâm giữ lấy cánh tay cô, cắn xuống một miếng.
Có điều không đau, chỉ hơi nhột một chút.
Châu Sâm được đà làm tới, tính cắn lên cổ cô, mục đích muốn để lại một trái dâu tây nhỏ. Ông Như Mạn biết thừa trò mèo này, cho nên ra sức né tránh: "Anh đừng có cắn nữa, không cắn nữa."
"Em nói hai cái mà, cũng đâu có nói không được cắn cổ em đâu."
"Dù sao cũng không được."
Hai người náo loạn một hồi, Ông Như Mạn lăn từ trên đùi Châu Sâm xuống, ngã ngồi trên sofa. Châu Sâm càng tranh thủ cơ hội, vẫn không bỏ qua ý định phải cắn bằng được mới thôi, cổ áo của cô bị kéo kéo một hồi, da thịt cũng lộ ra một mảng.
Ông Như Mạn trừng mắt nhìn: "Hôm nay không được."
Đúng, tối qua đã làm rồi, hôm nay phải nghỉ ngơi.
Thế nhưng anh nhịn không được, một bên luôn mồm "Anh biết rồi, anh biết rồi", còn một bên vẫn liên tục hôn cô.
Cũng may son không có độc, chứ không mỗi ngày anh đều bị độc 800 lần rồi.
Châu Sâm thở dốc, ánh mắt tội nghiệp nhìn cô. Đối phương mặc dù do dự, nhưng vẫn không lay chuyển.
"Sếp, đến đi, dùng quy tắc ngầm với anh đi." Châu Sâm dùng giong nói quyến rũ ghé sát vào tai Ông Như Mạn thì thầm.
Thực ra mấy lời này cậu nói ra quả thật có chút...không hài hòa, cảm giác lời nói và hình ảnh của bản thân không hề phù hợp, nhưng mà để "kích thích" Ông Như Mạn, anh không ngần ngại nói ra.
Ông Như Mạn nghe thấy giật nảy mình, trong lòng cảm thấy không tự nhiên cho lắm.
Châu Sâm vẫn đang giả bộ uốn éo: "Kinh nghiệm của anh không được phong phú, em phải dạy anh..."
Lại nữa hả.
Cái con người này thật biết tận dụng ưu thế của mình, rất dễ dàng khiến cho Ông Như Mạn không kiềm chế được bản thân. Bực bội vì lại bị dụ dỗ, cô ôm lấy khuôn mặt của Châu Sâm, sau đó cắn mạnh một cái lên môi anh.
Châu Sâm bị đau, hừ một tiếng, đưa lưỡi ra liếm nhẹ chỗ mới bị cắn, đáng thương rưng rưng nói: "Sếp thật là xấu xa..."
Ông Như Mạn quả thật muốn phạm tội.
Hết chương 45.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...