Sáng sớm, Châu Sâm tỉnh dậy, ngón tay khẽ động liền phát hiện chạm vào cái gì mềm mại, mở mắt ra liền thấy Ông Như Mạn đang ghé đầu ngủ trong ngực cậu, mà tay cậu thì đang để trên ngực cô.
Cậu cũng không bỏ tay ra, mà càng đặt dịch lên trên một chút, chóp mũi khẽ cọ vào tóc cô, bàn tay cũng không khách khí ở chỗ nào đó vần vò.
"Ừm..." Ông Như Mạn khẽ kêu một tiếng.
"Chào buổi sáng chị Như Mạn." Châu Sâm khẽ hôn lên vành tai cô, giọng nói nỉ non trầm khàn như gần như xa mơn trớn bên cạnh.
"Chào buổi sáng." Ông Như Mạn dụi dụi mắt, liền cảm nhận được bàn tay cậu đang không ngoan ngoãn cọ tới cọ lui trên người mình.
Cô quay đầu lại đối mặt với cậu: "A Sâm..."
"Em biết rồi, phải đi làm."
"Ừm, dậy thôi."
"Được."
Châu Sâm còn ở trên người cô làm trò vài lượt, sau đó mới thả ra để cô ngồi dậy, còn bản thân mình thì vẫn nằm yên ngẩn người.
Một lát sau, Ông Như Mạn đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Châu Sâm cũng vung người rời khỏi giường đi tới, hai người đứng song song cùng nhau đánh răng.
Hôm trước Ông Như Mạn mua cho cậu một cái bàn chải răng bằng điện giống với của mình, Châu Sâm mới dùng có chút không quen, miệng bị cọ cọ phát nhột khiến Ông Như Mạn nhìn thấy không khỏi buồn cười.
Rửa mặt xong, Ông Như Mạn ra ngoài trang điểm, Châu Sâm thay quần áo xong cũng ra ngoài, ngồi xuống ghế bên cạnh chăm chú nhìn cô tô tô vẽ vẽ.
Bị người khác nhìn chằm chằm, Ông Như Mạn có chút ngại: "Cậu nhìn không thấy chán à?"
"Không, rất thú vị."
"Thế cơ à?"
"Ừm."
"Vậy cho cậu xem cái này thú vị hơn này."
Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, Ông Như Mạn liền lấy tay che một bên mặt, sau đó trang điểm nửa bên kia.
"Nhìn xem."
Cô gọi Châu Sâm quay sang, sau đó thả tay che mặt ra, khuôn mặt hiện lên sự tương phản rõ ràng.
Một bên sắc sảo một bên dịu dàng. Đôi môi cũng chia làm hai nửa, một nửa đỏ sậm, một nửa tự nhiên. Trước mặt Châu Sâm, cô gần như chẳng quan tâm đến hình tượng của mình nữa, nghĩ muốn làm gì liền làm nấy.
"Bên nào đẹp hơn?"
"Bên nào cũng đẹp."
"Vậy cậu thích bên nào?"
"Bên nào cũng thích."
Ông Như Mạn bĩu môi, lại quay lại tiếp tục tô vẽ.
"Đi thôi."
"Ừm."
Châu Sâm giúp cô cầm túi xách, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
"Hôm nay vẫn tiếp tục cắt video đúng không?"
"Ừm."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cùng nhau đi ăn sáng, sau đó đến công ty, cô liền biến thành sếp của cậu, người ngoài đều không nhận thấy một tí mập mờ nào.
Lưu lượng truy cập video của Châu Sâm vẫn không tốt lắm, ngược lại Ông Như Vọng, cậu ta đi chơi nhưng vẫn tranh thủ quay một đoạn video thử son mới, chiếc video này ngược lại hiệu quả lại càng tốt hơn, up lên chưa bao lâu đã thu về hơn một nghìn bình luận, người theo dõi cũng tăng lên hơn năm nghìn.
Nói chung cũng một phần là do nhan sắc.
Ông Như Vọng cũng chăm chỉ đăng bài, đi đến đâu liền chụp hình checkin đến đó, dáng vẻ từ trên xuống dưới không tệ chút nào, ăn mặc còn có phong cách, ảnh chụp như một nam thần.
Bên dưới video mấy em gái nhỏ đã comment tới tấp "chồng ơi, chồng ơi".
Ngược lại video của Châu Sâm đa số thiên về phân tích kịch bản và các mối quan hệ trong phim, phần cuối cũng không có bonus thêm thứ khác, xong phát liền kết thúc luôn.
Thế nhưng Ông Như Mạn vẫn luôn có lòng tin đối với cậu, cảm giác ngày nào đó cậu nhất định cũng sẽ hot. Logic trong video của cậu rất rõ ràng, năng lực biểu đạt ngôn ngữ cũng không tệ, âm thanh cũng rất bắt tai.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Về phía Châu Sâm, cô cũng không lo lắng lắm, bởi vì cô tin cậu cũng có sự ngoan cường giống như mình, sau này cậu nhất định sẽ thành công, giống như cô của quá khứ vậy.
Đây chính là trực giác của Ông Như Mạn.
Đợi đến lúc hai người gặp lại nhau đã là buổi chiều, người ở phòng làm việc đã về gần hết, Châu Sâm cũng giải quyết xong công việc của mình, lúc cô đi ra bên ngoài định tìm cậu, còn chưa kịp nói gì thì từ xa đã nghe thấy tiếng gọi thánh thót "Sếp ạ." Giật nảy cả mình.
Thu Nhiên từ bàn làm việc thò đầu ra, thấy Ông Như Mạn đi ra liền vội vã thu dọn đồ đạc của mình.
"Chị định tan làm đó hả?"
"À...Ừ."
"Ý em cũng thế, vậy mình xuống lầu chung đi, được không ạ."
Ông Như Mạn mỉm cười: "Đương nhiên được rồi."
Thu Nhiên biểu hiện thái độ yêu thích đối với cô rất rõ ràng, mà khi được cô đáp lại một chút liền rất vui vẻ hạnh phúc. Mà dáng vẻ vui mừng phấn khởi của cô bé rất dễ truyền năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh.
Châu Sâm lúc này cũng đi tới.
"Chị Như Mạn, đi thôi."
Thu Nhiên giương mắt nhìn Ông Như Mạn đầy mong đợi khiến cô không làm sao được, đành phải đi với cô bé một đoạn.
"Đã quen thuộc chưa?"
"Quen rồi ạ, cảm giác cũng thoải mái nhẹ nhàng."
Ba người cùng nhau bước vào thang máy, Thu Nhiên cùng Ông Như Mạn rít rít nói chuyện không ngừng, Châu Sâm chỉ có thể trầm mặc đi theo sau, nói đến mức cô bé quên cả ra thang máy ở lầu G, mà đi cùng với hai người xuống đến bãi đỗ xe luôn.
Ông Như Mạn thực sự thích tính tình của cô bé này, liền hỏi Thu Nhiên sống ở đâu. Hỏi xong cảm thấy cách chỗ mình không quá xa, bèn tiện thể đưa luôn về, mà cô bé cũng vui mừng đồng ý.
Lúc Ông Như Mạn lấy xe ra, Châu Sâm nhanh chóng lên cướp ghế lái phụ, Thu Nhiên chậm chân tranh không lại chỉ đành hậm hực ngồi ghế sau, mà Châu Sâm bên này liền quay sang cười xấu xa nhìn Ông Như Mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...