Bạn Trai Nhỏ

Ông Như Vọng đuổi theo xuống đến nơi, gặp hai người vẫn đang đứng dưới lối vào tòa nhà, rõ ràng bọn họ cũng phát hiện ra điện thoại rơi bên trên, nhưng còn do dự có nên đi lên lấy hay không.

Ông Như Vọng lạnh nhạt đứng chắn phía trước, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ thù, dáng vẻ không giống như chỉ xuống đưa điện thoại rồi đi luôn, hết đánh giá Từ Đông, rồi lại nhìn qua Tưởng Nhạn.

"Sao mặt bà có thể dày đến nỗi có thể đến đây đòi tiền mua Ipad cho con trai bà vậy? Muốn mua cái gì sao bà không tự bỏ tiền đi mà mua? Không có tiền thì đừng có đòi hỏi, các người tư cách gì mà đến đây đòi chị tôi đưa tiền?"

Lời nói của cậu mười phần mỉa mai châm chọc, thái độ cũng không phải dạng vừa.

Khuôn mặt của Tưởng Nhạn càng lúc càng đỏ lên.

Ông Như Vọng lại quay sang nhìn Từ Đông: "Cảnh cáo mày, sau này đừng có bén mảng đến nhà tao nữa, mày đến một lần tao đánh mày một lần, đánh gẫy chân chó của mày đi, có nghe thấy không hả?"

Từ Đông lấm lét nhìn, sau đó vội vàng trốn ra sau lưng mẹ.

Ông Như Vọng nhếch nhếch khóe miệng, dùng lực ném chiếc điện thoại trong tay ra xa.

Tan tành mây khói.

Từ Đông ngẩn người ra, một lúc sau định thần lại liền lao tới chiến đấu với Ông Như Vọng, sau đó bị cậu túm cổ áo xách lên.

"Mày thử gào lên câu nữa xem lão tử có bẻ gãy răng mày không?" Vẻ mặt cậu trở nên hung ác, bàn tay cũng túm chặt hơn, tựa hồ Từ Đông chỉ cần há mỏ liền lập tức ăn đòn.


"Con làm cái gì thế hả?" Tưởng Nhạn lúc này mới định thần lại, chạy lên kéo Từ Đông ra.

Ánh mắt Ông Như Vọng vẫn còn nhìn chằm chằm Từ Đông khiến thằng bé không dám gào mồm lên nữa, chỉ biết nấc lên từng tiếng trong cổ họng.

Một lát sau, cậu mới buông tay ra, đẩy Từ Đông vào người mẹ nó. Tưởng Nhạn giống như không hề quen biết Ông Như Vọng: "Chị mày dạy mày nói chuyện như thế với mẹ có phải không?"

"Bà là mẹ của ai?" Ông Như Vọng cười trào phúng: "Tôi con mẹ nó chỉ có chị thôi."

"Mấy người đều là cái loại quỷ hút máu người, từ bé đến lớn các người cho chúng tôi được mấy đồng? Để rồi bây giờ đến đây đòi báo đáp? Bà không biết xấu hổ à?" Ông Như Vọng đối với bà ta không hề có chút cảm tình, thậm chí phản đối việc Ông Như Mạn cứ nhẹ nhàng nhân nhượng như thế.

Dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ?

Bọn họ có tư cách quái gì mà đến đây đòi hỏi tiền nong?

Tiền kia đều là do Ông Như Mạn vất vả mới kiếm được, nuôi con chó còn có thể giữ nhà, còn cho mấy người kia đúng là ném tiền qua cửa sổ.

Ông Như Vọng càng nghĩ càng tức tối, nhìn đến khuôn mặt kinh tởm của hai người trước mắt, trong lòng cũng càng lúc càng nổi điên.

Tưởng Nhạn bị cậu nói đến uất ức phát khóc, cảm giác không thể tin nổi mình lại bị con trai nói đến không còn tí mặt mũi nào thế này.

Đồ con cái bất hiếu, mất dạy, lại còn đập điện thoại của Từ Đông tan nát thành vài mảnh, chắc cũng chẳng thể nào đem đi sửa được rồi.

"Tao đẻ ra mày mà mày ăn nói mất dạy với tao thế à? Tao đòi tiền con chị mày chứ cũng không đòi tiền mày, tao là quỷ hút máu thì mày không phải chắc, đồ đạc của mày không phải đều của chị mày mua cho mày sao, mày là em trai nó, chẳng lẽ Từ Đông nhà tao không phải? Đồ mày dùng, thứ mày ăn đều là đồ tốt nhất, đều là nó mua cho mày, vì cái gì Đông Đông nhà tao lại không được?"

"Đừng so sánh tôi với cái loại tạp chủng đấy, tôi với chị tôi chảy cùng một dòng máu, còn nó thì sao?"

Tưởng Nhạn tức đến phát tăng xông, huyệt thái dương bắt đầu giật giật.

Từ trước tới nay bà ta không ngờ Ông Như Vọng lại là người như vậy, lắm lúc bà ta đến nhà, dù cậu làm như không quen biết cũng không đáp lời, nhưng không hề có thái độ quyết liệt phản nghịch như thế. Sau đó máu nóng dồn lên, bà ta cũng nhịn không được, một cái bạt tai hạ xuống bên má Ông Như Vọng.

Cậu giật mình, làn da trắng nhanh chóng đỏ lên.

Ông Như Vọng vươn đầu lưỡi ra liếm vết máu trên khóe miệng, lại dùng tay quẹt một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.

"Được lắm."


Sau đó quay người rời đi.

Tưởng Nhạn đuổi theo hai bước, muốn mở miệng xin lỗi cậu ta, thật sự bà ta không muốn đánh...chỉ là tức giận quá mất khôn mà thôi. Dù sao đi nữa, cậu cũng là do bà ta dứt ruột đẻ ra, làm sao có thể nói với mẹ mình như vậy?

Bà ta thật sự không muốn đánh.

Tưởng Nhạn nhìn xuống lòng bàn tay, sau đó hung hăng tự tát mình một cái, rồi lại bụm mặt khóc rống lên.

Không biết bản thân mình đến cuối cùng đã tạo cái nghiệp gì nữa.

Ông trời ơi, sao không cho tôi chết quách đi cho rồi.

*

Ông Như Vọng quay lên nhà, mở cửa ra liền đi thẳng vào phòng mà không nói một câu. Ông Như Mạn muốn nói với cậu mấy lời, mà cậu lướt nhanh như một cơn gió.

Cậu biết Ông Như Mạn muốn nói với mình, nhưng cậu chẳng muốn để ý, nằm vật lên giường sau đó lấy gối úp lên mặt. Chỗ bị tát hồi nãy bây giờ mới bắt đầu nhức lên.

Ông Như Mạn đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu mà không thấy gì, cho nên tự động đẩy cửa bước vào.

"Vọng Vọng, sao thế?" Cô ngồi xuống bên cạnh giường cậu.

Ông Như Vọng vẫn không nói gì, cô liền vỗ vỗ nhẹ vào sau gáy: "Nói chị nghe xem nào, bảo em mang điện thoại xuống cho bọn họ nên em không vui à?"

Cậu vẫn như cũ không thò mặt ra, vùi mặt trong gối lắc lắc.


Ông Như Mạn với tay vào giựt cái gối ra, nhưng không đấu lại được với sức của cậu, kéo kéo một hồi vẫn kéo không nổi: "Ông Như Vọng, đi ra nói chuyện cho tử tế, em làm cái gì vậy hả?" Giọng nói cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ông Như Vọng không làm thế nào được, lì lợm một lúc rồi cũng thò đầu ra.

Vừa hở mặt ra, Ông Như Mạn liền nhìn thấy năm dấu tay đỏ lòm trên mặt cậu, trong lòng bốc lên lửa giận không nói thành lời.

"Bà ấy đánh em?"

"Ừm."

Ông Như Vọng đột nhiên khóc rống lên, hai mắt cũng đỏ lừ, vừa khóc vừa cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế lã chã rơi.

Ông Như Mạn hít một hơi sâu, hỏi lại: "Bà ấy dựa vào cái gì mà đánh em?"

Không phải tại sao, mà là dựa vào cái gì?

Ngay cả khi Ông Như Vọng mắc lỗi sai, cô cũng chưa bao giờ sử dụng bạo lực để dạy dỗ cậu, có thể nói từ trước đến nay, cô chưa hề đánh cậu một cái nào, hơn nữa cậu bây giờ đã thành niên, cũng có lòng tự trọng của mình, tại sao lại có thể tát vào mặt cậu?

Cô thực sự tức giận đến phát điên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui