Thời gian sẽ chứng minh mọi thứ.
Thật lòng hay giả dối, tất cả rồi sẽ từ từ bộc lộ ra.
Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, nếu đối phương không tin mình, vậy thì đành để thời gian chứng minh vậy.
"Có thể ôm chị thêm một lúc được không?" Cậu hỏi cô.
Ông Như Mạn gật đầu.
Châu Sâm cúi xuống kéo sát cô vào lòng, đầu tựa lên hõm vai cô một chút.
Ông Như Mạn nghe thấy cậu khẽ thở dài một hơi.
Thời điểm rời khỏi vai cô, trên gương mặt xinh đẹp của cậu lại mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, về nhà thôi."
"À...ừm."
Cậu khôi phục dáng vẻ nhanh như chớp, khiến trong lòng cô tự nhiên lại có cảm giác hơi hụt hẫng mà không biết vì sao.
Ngồi trong xe, cô lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"A Sâm, buồn lắm à?"
"Cũng tạm, thực ra em còn dự liệu đến một tình huống còn buồn hơn."
"Hả? Tình huống gì?"
"Em sợ lúc em quay lại thì chị đã kết hôn rồi, sợ chị cũng đã có con nữa." Nói đến đây, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên như giờ vẫn tốt, à không, đã rất tốt rồi, chị vẫn chưa kết hôn, cũng không có con cái ràng buộc."
Ông Như Mạn không thể tin nổi, một đứa trẻ trong mắt cô lại có những suy nghĩ như thế này, có chút không biết phải làm sao.
Nhưng cái này căn bản cũng chẳng tính là gì, trong thâm tâm Châu Sâm mà nói, cho dù cô đã kết hôn, nhưng nếu cô không hạnh phúc, vậy câu bằng giá nào cũng phải đem cô đi.
Mấy lời này cậu không nói ra miệng, cậu tự biết tình yêu của mình quả thật có hơi chút biến thái, nhưng thật sự cậu không thể kiềm chế được bản thân, cậu không dám tưởng tượng đến cảnh Ông Như Mạn đã từng sống với một người đàn ông khác, hai người có bao nhiêu thân mật ra sao, cậu sợ cậu sẽ phát điên lên mất.
Cậu ghen tị, ghen tị đến phát điên. Vinh Lãng có được tình yêu từ thiếu nữ đến trưởng thành của Ông Như Mạn, thế nhưng anh ta lại không biết quý trọng.
Lần đầu tiên cậu biết Ông Như Mạn thích Vinh Lãng, lúc đó cậu vẫn còn đang học tiểu học.
Cậu rất nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của cô, thứ sáu hàng tuần tan học cậu thường cùng Ông Như Vọng đến trường tìm Ông Như Mạn, lúc nào cô cũng sẽ giống như vô tình quay lại nhìn người con trai đang ngủ ở hàng ghế cuối cùng.
Người đó chính là Vinh Lãng.
Ánh mắt không biết nói dối, dù có che miệng lại, thì tình ý vẫn có thể từ trong ánh mắt mà lộ ra.
Thời điểm đó, cậu mới tầm bảy tuổi, cho nên Ông Như Vọng không phát hiện ra điều gì khác thường, hoặc có thể nói chẳng ai phát hiện ra cả.
Về sự thầm mến của cô, cũng chỉ có ba người biết: Ông Như Mạn, Vinh Lãng, cùng Châu Sâm mà thôi.
Nhưng thời gian đó cậu không hề hé răng nửa lời, cậu chỉ là không hy vọng Ông Như Mạn đem sự chú ý dành cho mình chia cho người khác, càng nhiều người thì sự quan tâm của cô đối với cậu lại càng ít đi.
Lần thứ hai là kỳ nghỉ lúc cậu tốt nghiệp trung học cơ sở.
Ông Như Mạn không biết làm sao mỗi lần hẹn hò cùng Vinh Lãng lại đều gặp cậu, thực ra là bởi vì cậu vẫn thường lén lút theo dõi cô. Thời điểm đó tâm ý của cậu vừa mới rõ ràng, nhưng lại bất ngờ phát hiện Ông Như Mạn cùng Vinh Lãng rất thân thiết, sau đó lúc hai người công khai, cậu liền đồng ý rời đi cùng với mẹ, bà đến một nơi khác sau đó ở bên đó tái hôn.
Cậu sợ bản thân mình nhịn không được mà làm ra hành động gì quá phận.
Tại sao lại là cậu, tại sao chính mình lại nhỏ hơn cô những mười tuổi?
Cậu cần biết bao dũng khí mới có thể xác nhận được tình yêu của mình, vậy mà ngay sau đó lại bị hiện thực tạt cho một gáo nước lạnh.
Cậu không biết, nếu không đi, vậy bản thân còn có thể làm gì?
Lẽ nào cứ làm như không có chuyện gì, sau đó nhìn hai người bọn họ ở bên nhau sao?
Dựa vào việc cô đối tốt với mình như vậy, chắc là Vinh Lãng cũng sẽ đối xử với mình như một người em trai, sự nhục nhã đó cậu thà chết chứ không muốn chịu đựng dù chỉ là một phút.
Dựa vào cái gì chứ? Tại sao?
Tại sao khoảng cách giữa mình với cô lại xa như vậy?
Trước kia chỉ là cách xa về tuổi tác, còn bây giờ càng lúc càng tồi tệ hơn.
Ông Như Mạn bây giờ đã là một người có sự nghiệp rất thành công, thu nhập hàng năm có khi lên tới ba nghìn vạn, cô chẳng thiếu gì hết, có phải bản thân sẽ không bao giờ vượt qua cô được hay không? Bản thân có thể cho cô được những gì?
Có đôi khi cậu nghĩ tình yêu của mình thật sự nhạt nhẽo, cậu không thể cho cô được bất cứ điều gì ngoại trừ thứ tình yêu mà có vẻ cô chẳng thèm cần tới, thực ra cậu cũng muốn chờ đến khi bản thân xuất sắc rồi mới đến tìm cô, thế nhưng lại chờ không nổi, cậu chẳng có gì cả, có thể cho cô không nhiều, nhưng đó là toàn bộ những gì cậu có.
Nếu như Ông Như Mạn thực sự dứt khoát đoạn tuyệt với cậu, có lẽ cậu cũng sẽ chẳng biết phải làm thế nào.
Châu Sâm giống như một kẻ lang thang trên sa mạc, cứ đi mà không thấy điểm cuối cùng, thế nhưng cậu thề, cậu vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Nếu như chính mình và Ông Như Mạn chỉ tầm tuổi nhau thì tốt quá, bộ dáng của cậu đủ đẹp, thành tích không nhất thì cũng nhì, nếu như cậu là bạn cùng lớp với cô, vậy thì nhất định ánh mắt của cô năm mười bảy tuổi sẽ chỉ có thể dừng trên người của cậu.
Cậu nhất định sẽ không do dự mà chấp nhận cô, à không, là theo đuổi cô mới đúng.
Lúc đó cô vẫn còn ngây ngô, chính là dạng ngây thơ tuổi mười bảy vô cùng đẹp đẽ.
Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau nỗ lực học hành, sau đó sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học, tốt nghiệp rồi cũng sẽ đi làm cùng nhau, đồng cam cộng khổ, rồi từ từ bước vào hôn nhân.
Như vậy thật tốt biết bao.
Tại sao lại để cậu sinh ra muộn mất mười năm như vậy?
Ông Như Mạn là con người lí trí chừng nào, khả năng tiếp nhận cậu là rất nhỏ.
Thế nhưng Châu Sâm đã nắm được khoảng trống trong tâm hồn cô, từ chỗ này có thể khiến cô mở rộng lòng mình, để cô có thể thoải mái bộc lộ ra những tính cách mà người khác không biết, cho dù là tốt hay không cũng chỉ có một mình cậu mới có thể thấy, như vậy cậu đã đủ mãn nguyện rồi.
Có là tật xấu gì đi chăng nữa, cậu cũng yêu tất cả con người cô.
Cậu càng muốn con người Ông Như Mạn có thể tệ hơn một chút, tệ đến mức trên thế giới này chỉ một mình cậu mới có thể chấp nhận.
Như vậy thật tốt.
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...