Ông Như Mạn dựa vào đầu giường đọc sách, rất nhanh sau đó, cửa phòng đã được mở ra.
Châu Sâm cầm rượu thuốc đi vào, tự cởi áo của mình sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
"Chị Như Mạn, bôi thuốc cho em đi." Cậu vùi đầu vào gối, giọng nói nghèn nghẹt, có chút dễ thương.
Ông Như Mạn ngay từ đầu đã biết thừa mục đích của cậu, trút rượu thuốc ra xoa lên lưng, có lúc còn ghét bỏ dùng sức ấn mạnh xuống.
Thế mà cậu làm như không có gì, lại còn giãn lông mày, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Lưng của cậu thẳng tắp, không có cơ bắp cường tráng, nhưng lại có thể cảm giác được sức mạnh ẩn sâu bên trong. Làn da nhẵn mịn, cũng rất trắng, cảm giác lúc xoa lên tốt vô cùng, cho nên lúc này, Ông Như Mạn vô cùng thích thú cọ cọ làn da với cậu.
Cảm giác thật tốt.
Châu Sâm giống như đang nằm tắm nắng trên bãi biển, nghiêng đầu sang một bên, nheo mắt nhìn Ông Như Mạn, nói: "Chị Như Mạn, em muốn chuyển ra ngoài."
"Ừm."
"Sao chị không hỏi tại sao?"
"Tại sao?"
"Bởi vì vừa giờ Như Vọng đã phát hiện ra em đi mua cái này." Cậu vừa nói vừa lôi mấy hộp nhỏ từ trong túi quần.
Ông Như Mạn khẽ khựng lại một cái, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp.
"Cậu ấy không biết đâu." Châu Sâm giải thích một câu, Ông Như Mạn đương nhiên biết, nhưng vẫn không tránh khỏi một chút thấp thỏm lo âu. Bàn tay lại ấn mạnh lên lưng cậu một cái, liền bị Châu Sâm tóm lấy, khẽ hôn lên.
"Dọn ra ngoài ở rồi mỗi ngày em vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ mà." Cậu cười xấu xa.
Ông Như Mạn giống như bị đánh một cái.
Cô đứng dậy đi rửa tay, Châu Sâm cũng lập tức ngồi dậy, lẽo đẽo theo sau giống như một cái đuôi nhỏ, từ sau lưng vòng tay ra ôm lấy cô.
Tấm gương phản chiếu bóng dáng hai người thân mật, cô cúi xuống rửa tay, còn cậu tì cằm vào hõm vai cô, hít sâu một cái.
Sau đó ngẩng lên nhìn bóng hai người trên gương.
Cảnh tượng này Châu Sâm đã nghĩ tới rất nhiều lần, mỗi khi đêm về thường hãy nghĩ tới cuộc sống bình yên chỉ có mình và Ông Như Mạn.
Hết thảy đều giống như một giấc mơ.
Động tác rửa tay của Ông Như Mạn đột nhiên chậm lại, giương mắt nhìn, đối diện với ánh mắt trong gương của Châu Sâm.
Cậu ngại ngùng cười: "Em biết rồi, đêm nay không được."
Thế nhưng không có cách nào làm cho thanh kiếm bên dưới ngừng giương nanh múa vuốt.
Đúng là tuổi trẻ.
Trong lòng Ông Như Mạn không nhịn được, phì cười một tiếng, sau đó vươn tay tắt vòi nước.
Châu Sâm ngay lập tức đưa khăn ra lau tay giúp cô, giống như trong phim phục vụ lão phật gia vậy, cẩn thận lau sạch sẽ không còn giọt nước nào mới bỏ tay cô ra, đem khăn mặt treo lên.
Cả quá trình từ đầu đến cuối động tác đều không hề thay đổi, cậu vẫn như cũ vây lấy cô trong ngực mình, giống một con mèo lớn bám người, chỉ hận không thể dính chặt lên người cô lăn lộn trên giường, không thể đợi được đè cô xuống hôn một trận.
"Hôm nay không được." Cậu nói trước khi Ông Như Mạn kịp mở miệng, sau đó giải thích: "Không làm, chỉ hôn thôi."
Sau đó thật sự chỉ hôn, tựa hồ như cả người cô từ trên xuống dưới đều hôn một lần, hôn đến cuồng nhiệt, thế nhưng bàn tay tuyệt đôi không động bừa bãi, chỉ siết chặt lấy, mạnh mẽ ma sát.
Nếu như là trực tiếp chạm vào ngực hoặc là chỗ khác, Ông Như Mạn đều không có cảm giác kỳ lạ như vậy, cảm thấy rất vi diệu.
Phản ứng giữa hai người càng lúc càng nổi lên mãnh liệt, Ông Như Mạn quả thật muốn mở miệng ra nói hay là cứ trực tiếp tới đi, kết quả chưa kịp nói gì thì Châu Sâm đã dứt khoát buông cô ra, hít sâu một cái.
Ông Như Mạn không nói được lời nào, trong lòng bị hôn đến ngứa ngáy khó nhịn.
"Không được rồi, em phải ra ngoài ngủ đây, chị Như Mạn ngủ ngon nhé." Cậu ghé xuống hôn phớt lên má cô, sau đó rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Ông Như Mạn vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt.
Hơn mười phút sau, ham muốn vẫn chưa rút xuống, cô bực mình khẽ mắng trong lòng "Tên khốn kiếp này." Sau đó buộc bản thân không nghĩ nữa, trùm chăn đi ngủ.
Sáng hôm sau, thần sắc của cô có chút uể oải, là hậu quả của một đêm ngủ không ngon, cả người biếng nhác. Châu Sâm vẫn như cũ dậy sớm làm đồ ăn sáng, tay nghề cũng khá, toàn bộ đều là những món Ông Như Mạn thích.
Lúc trên bàn ăn, cậu nói lại chuyện mình muốn chuyển ra ngoài sống, Ông Như Mạn lén lút nhìn biểu hiện trên mặt Như Vọng, thấy đứa ngốc này vẫn còn đang cười cười làm ra bộ dáng "ông đây hiểu mà". Cô liền giả bộ vô tình hỏi Châu Sâm: "Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài sống?"
Dưới gầm bàn, Ông Như Vọng đá đá chân cô, lại nháy mắt ra hiệu: "Người ta có bạn gái rồi, đương nhiên phải ra ngoài sống chứ."
Ông Như Mạn vừa uống xong ngụm sữa liền xém sặc lên, ngẩng đầu nhìn Châu Sâm: "Cậu có bạn gái rồi?"
Châu Sâm giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong.
Ông Như Mạn trêu cậu được một câu để trả thù chuyện tối qua, sau đó tâm trạng dường như rất tốt: "Được rồi, được rồi, chuyện bình thường ấy mà, để tôi giúp cậu tìm nhà."
Thực ra Ông Như Mạn vốn dĩ không cần phải đi tìm, trước kia cô đã mua một căn nhà gần công ty, hiện tại vừa hay có thể ở, thế nhưng tính cách của Châu Sâm cô không cần đoán cũng hiểu được phần nào.
"Đúng rồi Như Vọng, em chơi đủ chưa thế, có muốn học bằng lái xe không?" Ông Như Mạn quay sang hỏi.
"Được đấy, lúc nào cũng được."
Ông Như Mạn lại quay sang hỏi Châu Sâm: "A Sâm đi không?"
Châu Sâm lắc đầu: "Tạm thời không đi, em muốn tìm việc parttime ở đây, chắc là không có thời gian để đi."
Hơn nữa cậu cũng không có tiền, cả học cả thi, mất phải tầm năm sáu nghìn là ít.
"Đi đi, đi với Như Vọng cho có bạn, còn việc làm thêm có muốn đến công ty của tôi không? Vừa hay có ích cho chuyên ngành của cậu, đến đây trải nghiệm trước cũng tốt."
"Em đến thì làm gì?" Công việc này mỗi ngày đều có thể được ở gần Ông Như Mạn, đương nhiên không thể bỏ qua.
"Có thể làm nhiều mà, cũng vất vả đấy, cậu chịu được không?"
"Tất nhiên rồi."
"Ừm, lương thì một tháng tầm ba nghìn rưỡi nhé."
Ông Như Mạn không dám đưa mức lương quá cao, sợ Châu Sâm sẽ không đồng ý.
"Được đấy, Châu Sâm, cậu đi đi, công ty của chị tôi làm việc với rất nhiều tài khoản hot đấy, không chừng đến hồi cậu cũng sẽ được ăn theo nha."
(Nguyên văn là 微博大v的, tức là bên weibo có những tài khoản lớn sẽ có dấu chữ v đằng sau, giống như tài khoản facebook của người nổi tiếng mà có dấu tick xanh ý)
Ý tứ của Ông Như Vọng chính là đang thầm nhắc khéo chị mình, lấy nhan sắc của Châu Sâm mà nói, nổi tiếng mấy hồi.
Châu Sâm cười trừ, dường như không hề muốn phát triển theo hướng như vậy, nhưng Ông Như Vọng lại có vẻ vô cùng hứng thú.
"Chị, chị xem liệu em có khả năng hot không?"
"Tùy xem em muốn làm cái gì, bây giờ blogger trang điểm đang rất hot đấy, em muốn làm không?"
"Làm gì có người đàn ông nào đi làm blogger trang điểm chứ?"
"Bởi thế nên mới lạ chứ." Ông Như Mạn tùy tiện nói một câu, ai ngờ Ông Như Vọng lại suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
Từ trước đến nay, Ông Như Mạn không thích phủ nhận người khác, nếu như cậu thật sự muốn làm, thì có thể học một ít chuyên môn, sau đó bắt đầu từ từ, Ông Như Mạn sẽ giúp phần quảng cáo, muốn hot cũng không khó khăn gì.
"Em dùng đồ trang điểm của chị được không?" Như Vọng hỏi cô.
"Được." Đồ trang điểm của Ông Như Mạn không phải là ít, mua nhiều nhưng thực ra dùng chẳng có bao nhiêu.
Ông Như Vọng nghĩ đến chuyện mình thực sự trở thành blogger làm đẹp, càng nghĩ càng buồn cười.
Châu Sâm ngồi một bên nhìn, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"A Sâm chi bằng cậu cứ thử đi, hai người cùng bắt đầu làm, mặc kệ làm cái gì, cho hai người thời gian nửa năm, nếu nửa năm sau được 100.000 follow, ai nhiều hơn tôi sẽ thưởng 20.000, cũng không phải là không ràng buộc, nếu sau này hot rồi thì đến công ty của tôi làm việc."
"Không công bằng." Ông Như Vọng bất mãn lẩm bẩm.
"Được." Đây là câu trả lời của Châu Sâm.
"Thôi được rồi." Có đối thủ cạnh tranh, Ông Như Vọng đột nhiên phấn chấn hơn hẳn.
"Vậy cứ quyết định thế đi." Ông Như Mạn mở lịch ra, tạo một nhắc nhở vào đúng nửa năm sau.
"Hôm nay có muốn đến công ty xem không? A Sâm còn chưa biết công ty mà, đợi chị xong việc rồi sẽ dẫn hai người đi sang trường, sau đó buổi chiều đi ăn buffet hải sản nhé."
"Oke." Hai người đồng thanh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...