Bảy giờ, Ông Như Mạn bị tiếng mưa đánh thức. Một cơn mưa rào trút xuống, kèm theo tiếng sấm vang trời.
Cô ngồi thừ trên giường một lúc, sau đó đứng dậy vén rèm cửa.
Bên ngoài mưa rất to, nước đập vào cửa kính mờ mịt, thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ, Ông Như Mạn cứ đứng như vậy thần người một lúc lâu.
Qua vài phút, đồng hồ báo thức trên di động vang lên, cô mới đột nhiên hoàn hồn. Tắt đồng hồ xong, xem lại công việc ở studio một lượt, cũng không có việc gì quan trọng, cô mới mở nhóm chat lên, báo với mọi người hôm nay không cần lên văn phòng nữa. Chat xong mọi người vẫn im re, đoán chừng giờ này còn đang ngủ.
Ông Như Mạn đánh răng rửa mặt, thay đồ xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài nấu bữa sáng, nhưng vừa mới mở cửa liền không thấy Châu Sâm ngủ trên sofa, cô chỉ nghĩ chắc cậu tỉnh dậy đi vệ sinh, ai ngờ lại nhìn thấy thanh niên này đang lụi hụi trong phòng bếp.
Cô yên lặng đứng ở cửa nhìn, Châu Sâm đột nhiên quay lại, thấy có người ở cửa xém thì bị dọa cho nhảy dựng lên.
Ông Như Mạn nhịn không được phì cười một tiếng, tâm trạng vì thế cũng khá hơn phần nào.
"Chào buổi sáng, chị Như Mạn." Cậu có chút không biết làm sao, đứng đực ra ở trước bồn rửa.
"Chào buổi sáng, cậu đang nấu cái gì vậy?"
Cô lại gần nhìn, không biết cậu đang nấu cái gì.
"Cháo khoai lang tím."
"Còn cái kia?"
"Trứng luộc trà."
Ông Như Mạn ngẩng đầu nhìn cậu: "Không ngờ cậu lợi hại thế, học hỏi không tồi."
"Ừm." Châu Sâm cũng ngượng ngùng mỉm cười.
Ông Như Mạn không mang giày cao gót, cô thấp hơn cậu một cái đầu, lúc ở nhà cũng không trang điểm mà chỉ để mặt mộc, nhìn qua cũng không khác mấy năm trước là bao.
"Hơi ít một chút, cậu ăn bánh kếp không?"
"Được..." Trước mặt cô, cậu giống như một học sinh tiểu học vâng lời.
Ông Như Mạn buộc tóc lên gọn gàng, đi vào mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, Châu Sâm giống như cái đuôi nhỏ bận rộn luẩn quẩn quanh cô, cậu tựa hồ rất thành thục, không cần cô phải hướng dẫn, mà tự biết mình phải làm cái gì.
Nấu nướng xong xuôi đã hơn tám giờ, Ông Như Mạn đi rửa tay, sau đó vào phòng gọi Ông Như Vọng dậy, một mình Châu Sâm bày biện đồ ăn lên bàn.
Như Vọng vẫn đang ngủ say như chết, hai chân duỗi hình chữ bát trên giường, Ông Như Mạn gõ cửa, cậu ta liền ù ù cạc cạc hai cái, sau đó lại quấn chăn ngủ tiếp. Không còn cách nào khác, cô đành đẩy cửa đi vào, cốc nhẹ lên đầu cậu ta: "Vọng Vọng, dậy ăn sáng đi, nhanh."
"Chị, cho em ngủ thêm tí nữa đi." Cậu mơ hồ đáp lại, lại quấn chăn trùm lên đầu.
Ông Như Mạn gọi thêm vài lần nữa cậu vẫn không hề xê dịch, đành chịu thua để cho cậu ngủ tiếp, dù sao cũng không dễ gì mới trải qua kỳ thi đại học, cũng nên du di cho cậu thoải mái mấy hôm.
Cô đứng dậy ra ngoài, Châu Sâm đã bày biện đồ ăn xong xuôi.
Tựa hồ cậu đã dự liệu được Như Vọng sẽ không dậy, cho nên cũng không chuẩn bị chén đũa cho cậu ta.
"Em để phần cho Như Vọng rồi."
"Ừm, ăn đi."
Ông Như Mạn ngồi xuống, Châu Sâm rót một ly sữa đưa qua cho cô.
"Cám ơn."
Châu Sâm thu tay về, lắc đầu: "Đừng khách khí."
Ngón tay của cậu rất dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng làm nổi bật lên một vài gân xanh. Ánh mắt Ông Như Mạn lướt qua, nhìn thấy vài vết đỏ trên mu bàn tay cậu.
"Tay cậu bị sao vậy?" Cô hỏi.
"Không có gì, lúc em vớt trứng bị nước bắn vào." Cậu không để ý nói.
Thế nhưng mấy vệt này cứ đập vào mắt cô, khiến cô không thể làm ngơ được: "Trong nhà có thuốc đó, cậu bôi đi, đừng để nó thành bọng."
Ăn được vài miếng, cô liền đứng dậy đi lấy thuốc mỡ, bởi vì ở nhà hay nấu ăn, cũng thường gặp trường hợp như vậy, cho nên thuốc mỡ luôn rất sẵn sàng. Châu Sâm nhận lấy, ngón tay rất yên phận, cũng không có mượn cơ hội động chạm tay cô.
"Ăn xong rồi em bôi."
Lần này Ông Như Mạn không trả lời nữa.
Hai người cứ như vậy trầm mặc ăn xong bữa sáng, điện thoại của cô rung một hồi, trong nhóm chat văn phòng thi nhau bắn tym tíu tít, gửi một loạt icon cảm ơn, cô cảm nhận được sự vui vẻ của mọi người, cho nên tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Giống y như hồi cấp ba đi học bị cúp điện, sau đó được thông báo cho về.
"Chị Như Mạn, chị đang cười gì vậy?" Châu Sâm nhìn thấy sắc mặt cô dịu đi nhiều liền hỏi.
"Hôm nay studio không có việc gì, nên cho mọi người nghỉ, bọn họ đang ầm ĩ chat cảm ơn."
"Vậy hôm nay chị cũng không phải đi làm à?"
"Ừm." Cô ngẩng đầu nhìn.
"Chị thật lợi hại." Cậu nhìn cô cười.
"Cũng bình thường, vẫn còn nhiều thứ phải cố gắng."
Cả hai người cuối cùng cũng đã nói chuyện bình thường với nhau.
"Tôi vẫn chưa biết cậu học ngành gì?"
"Báo chí truyền hình."
Ông Như Mạn hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc: "Sao lại chọn chuyên ngành này?"
Cuối cùng biểu tình trên mặt của Châu Sâm cũng linh động hơn một chút, đúng với bộ dáng của thiếu niên.
"Không nói với chị."
"Ồ, trước giờ cậu đều là người rất có chủ kiến, tôi tin cậu có lí do của mình."
Châu Sâm gật gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, nụ cười càng trở nên thâm sâu. Bản thân vốn đã rất dễ nhìn, lúc cậu cười lên trông lại càng thu hút người khác hơn.
"Chuyên ngành này cũng không khó lắm, nhưng cần chú trọng thực tiễn." Ông Như Mạn nói với cậu.
"Em biết rồi... đàn chị."
Châu Sâm mỉm cười gọi cô một tiếng, Ông Như Mạn cũng cười theo.
"Sau này nếu cần thực tập có thể liên hệ với tôi."
"Đến công ty chị thực tập được sao?"
Ông Như Mạn nhìn cậu một cái: "Được, không thì cậu đi đài truyền hình, hay tạp chí gì đó cũng được."
Châu Sâm chớp chớp mắt nhìn: "Vậy cám ơn đàn chị trước."
"Đừng gọi tôi là đàn chị, nghe cứ làm sao ấy." Ông Như Mạn mỉm cười: "Tôi đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi." Sau đó chuyển chủ đề khác: "Những năm này cậu sống thế nào?"
Đây mới chính là cuộc đối thoại bình thường giữa hai người đã lâu không gặp, đáng tiếc sự việc đêm hôm đó đã làm rối loạn quan hệ của hai người, tới tận bây giờ thoải mái trò chuyện vài câu, cô mới tìm lại được cảm giác quen thuộc mà hỏi những câu này.
"Vẫn như vậy thôi." Cậu nhún vai nói.
"Năm đó... sao tự nhiên lại muốn đi?"
Ông Như Vọng vì việc Châu Sâm đột nhiên rời đi mà buồn rầu rất lâu, thường hay ở nhà nói cậu đúng là con người không biết giữ chữ tín, rõ ràng hai người đã hứa cùng nhau đi học cấp ba, kết quả cậu không nói một lời liền đi, Như Vọng cứ tưởng cô không biết, thực ra cô đều biết thừa, cậu bởi vì Châu Sâm rời đi mà trốn trong góc âm thầm buồn chảy nước mắt, xét cho cùng bởi vì lớn lên cùng nhau, giống như anh em thân thiết, thế mà người anh em thân thiết đó lại đột nhiên bỏ mình mà đi.
"Như Vọng ở nhà buồn bã cả tháng trời."
"Vậy còn chị thì sao? Em đi rồi chị có buồn không?" Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt mong chờ.
Cô không có cách nào nói dối, chỉ có thể gật đầu, bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên rồi, cậu giống với như Vọng đều là em trai rôi, đột nhiên cậu rời đi, cậu nói xem tôi có lo lắng, có buồn hay không?"
Châu Sâm giống như nhận được đáp án mà mình mong muốn, cả người đang cứng lại dần dần thả lỏng ra.
"Hóa ra chị Như Mạn cũng buồn." Cậu lẩm bẩm, giống như đang tự nói chuyện với chính mình.
"A Sâm..." Ông Như Mạn đột nhiên không biết phải nói gì, thở dài một tiếng: "Sau này mọi chuyện sẽ tốt hơn."
"Ừm." Châu Sâm cúi đầu, ăn hết cháo trong tô.
Đằng sau có tiếng lạch cạch, Ông Như Vọng lúc này mới tỉnh dậy, vò đầu gãi tai đi ra ngoài, vừa đi còn vừa ngáp dài ngáp ngắn, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Ông Như Mạn, sau đó kéo tô cháo đang ăn dở của cô tới, không khách khí chén sạch nửa tô, ăn xong lại với hai cái bánh kếp nhai ngấu nghiến.
Ông Như Mạn đập một cái vào lưng cậu ta: "Tự đi lấy mà ăn đi."
"Đói." Cậu vừa nhai vừa dõng dạc trả lời.
Nói dứt lại tiếp tục cúi xuống càn quét thức ăn trên bàn, Ông Như Mạn không làm gì được, Châu Sâm chăm chú nhìn động tác của hai người, cũng không nói gì, lẳng lặng thu dọn chén đũa của mình đem vào bếp.
"A Sâm không ăn nữa à?" Như Vọng vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi, lại bị Ông Như Mạn vỗ cho một cái.
"Nuốt đi rồi hãy nói không được à?"
Châu Sâm nhàn nhạt trả lời: "Tôi ăn xong rồi."
Như Vọng không nói chuyện nữa, quay sang chỉ chỉ quả trứng, ý bảo Như Mạn bóc cho.
Ông Như Mạn lau tay sau đó cẩn thận bóc hai quả bỏ trên đĩa.
"Ăn từ từ thôi, ai bảo lúc nãy gọi thì không dậy, giờ mới đói chưa?"
"Mai em sẽ dậy sớm."
Lúc nào nói cũng mai, nhưng vì biết vĩnh viễn Ông Như Mạn sẽ đều chiều chuộng mình, cho nên ngày mai chắc chắn sẽ lại y như cũ. Nhưng cậu ta cũng chỉ trưng ra cái bộ dáng này với Ông Như Mạn mà thôi, lúc ở bên ngoài, nhân duyên của Ông Như Vọng rất tốt, trên mạng cũng là nhân vật rất có tiếng tăm.
"Hôm nay chắc sẽ mưa to đấy, không đi lên trường nữa nhé, ngày khác đi."
"Hôm nay chị cũng cho văn phòng nghỉ làm rồi."
"Đúng rồi, mưa to thế này ai mà muốn đi làm làm gì."
"Này sau này em đến studio của chị làm nhé."
"Cắt! Em nói xem em đến đấy làm được cái gì? Đến củ khoai tây còn không biết gọt."
"Em đi làm thư ký của chị." Ông Như Vọng cười cợt.
"Cũng được, vậy em cứ cố gắng học hành đi, sau này đến nộp hồ sơ cho chị sau."
"Thôi thôi em đùa thôi, em đoán chừng em mà đến đấy công ty chị sẽ phá sản đấy, phụ nữ sẽ ngày ngày xoay quanh em mà chẳng muốn làm gì, đàn ông sẽ cảm thấy năng lực không được bằng em mà đau lòng lần lượt xin từ chức...Haizzz!!!" Ông Như Vọng lại bị cốc một cái nữa vào đầu: "Á, sao chị lại cốc em."
"Em hoang tưởng quá rồi đấy, mau ăn đi." Ông Như Mạn quay sang lườm một cái, bị cậu chọc cho buồn cười, cũng không có tức giận.
Ăn uống no nê xong, Như Vọng quay sang cẩn thận hỏi cô: "Chị, chị chia tay thật đấy à?"
Ông Như Mạn ngẩn ra một chút, sau đó vẫn khôi phục lại sắc mặt như bình thường: "Ừ, chị gái cậu bây giờ là gái già độc thân."
"Anh ta làm chuyện gì có lỗi với chị à?"
"Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ là chị đã nghĩ thông một vài chuyện thôi." Ông Như Mạn khẽ lắc đầu.
"Có phải vì em không?" Như Vọng hỏi.
"Em đang nghĩ cái gì vậy?" Cô chau mày.
Cậu xoay người cắn một miếng trứng gà: "Có phải bởi vì hai người kết hôn, không biết sắp xếp cho em thế nào, cho nên phát sinh tranh chấp rồi chia tay không?"
"Vọng Vọng, không phải vì em. Chị với anh ấy không hợp thôi."
"Ồ." Đại khái vấn đề này đã tồn tại trong lòng Ông Như Vọng từ rất lâu rồi, cậu luôn nghĩ rằng bởi vì có cậu vướng chân mà cản trở con đường hạnh phúc của Ông Như Mạn.
"Nếu như bởi vì em thì đơn giản, em về đăng ký ký túc ở trường, đảm bảo không ảnh hưởng đến hai người đâu."
"Được rồi không nói vấn đề này nữa, đừng làm chị bực mình." Ông Như Mạn nghiêm túc: "Chị chia tay với Vinh Lãng không phải do em, cũng không phải do ai khác, đây là vấn đề giữa anh chị."
"Ồ, chị, chị làm gì mà phải nổi nóng, không phải thì thôi."
Ông Như Mạn biết, thật ra trong lòng cậu chắc chắn vẫn còn nghi ngờ, dù gì đi nữa cô cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, lại qua lại với Vinh Lãng nhâu như vậy, cứ tưởng kết hôn đến nơi, ai ngờ đùng một cái lại chia tay, cậu nghi ngờ cũng không phải không có lý. Cô biết trong lòng cậu nghĩ gì, thở dài một hơi: "Em đừng có ngốc nữa, thực sự bọn chị có vấn đề về tính cách nên mới chia tay, những cái này ở bên nhau lâu rồi mới dần dần bộc lộ, không chấp nhận được nữa thì dừng lại thôi, hiểu không?"
"Được rồi được rồi." Ông Như Vọng có hơi lúng túng, ậm ừ cho qua.
Hết chương 9.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...