Editor: Cafe26“Tùng tùng tùng!”“Ai ở bên trong? Mau mở cửa!” Tiếng gõ cửa bên ngoài dọa người bên trong.
Lạc Thiển cười nhìn bọn học, ngẩng đầu gọi lớn: “Giáo viên, đến rồi!” Cô nghe được tiếng giáo viên vật lý, lập tức lên tiếng trả lời cô.
Giáo viên vật lý có chút vội, nghe được giọng của Lạc Thiển nói: “Các em làm gì bên trong, mau mở cửa!”Lạc Thiển nhún vai nói: “Mấy người không nhanh mở cửa”.
Ba người nghiếng răng nhìn cô, người ở cửa nhanh chóng đẩy cửa, giáo viên vật lý nhìn bên trong nhiều người như vậy sửng sốt: “Đến đây làm gì? Bây giờ là giờ nào, không nhìn thấy sao?”Lạc Thiển lập tức nói: “Bọn em có tiết thể dục, em lúc nãy cảm thấy không thoải mái nên đi vệ sinh, bây giờ đi!” Nói xong cô ra ngoài, mấy người kia cũng đi theo sau ra ngoài.
Giáo viên vật lý nhìn mấy cô nữ sinh, đi vào nhà vệ sinh, nghĩ dến mấy người lúc này, cô cảm thấy không thoải mái, mấy lớp xung quanh đều là cô dạy, những người này vừa nhìn đã biết không phải cô dạy, đến đây làm gì?Xem ra việc này cần nói cho chủ nhiệm lớp họ nói.
Sau khi tan học, Lạc Thiển lần đầu tiên gọi tài xế đến đón cô, ở trước mặt nhìn nhiều ở cổng trường lên xe.
Lục Tư Hằng nhìn cô lên, bất giác chau mày, kỳ lạ nhìn cô.
Lạc Thiển cũng không giải thích thêm nhiều, vừa quay đầu nhìn thấy vẻ khinh thường của Lục Tử Hằng, đoán không cần đoán cũng biết Lục Tư Hằng xem thường cô.
Lục Tư Hằng đúng là xem thường cô, không phải mấy ngày trước nói không phải người nhà họ Lục sao, hôm nay qua đây ngồi xe sáng lóa, lúc này người trong trường đều biết cô là người nhà họ Lục.
Lạc Thiển dứt khoát không quan tâm anh ta, nhắm mắt thư giãn, nhắm mắt tĩnh tâm, cô biết, nếu như hôm nay tự về nhà, sợ là không dễ để về đến nhà, cô lúc này không có cách nào.
Về đến nhà, Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy Lạc Thiển cùng về nhà với Lục Tư Hằng, trắng mắt, cảm giác cô khẳng định nhân lúc mình không có ở đây cùng Lục Tư Hằng làm tốt quan hệ, trong lòng càng coi thường cô.
Lục Tuyết Lỳ vội vàng kéo anh trai mình qua, dường như Lạc Thiển có gì truyền nhiễm vậy, kéo tất cả mọi người rời ra mình.
Lạc Thiển không muốn quan tâm họ, về phòng mình, thế giới bên ngoài với cô không có quan hệ gì.
Trong đêm khuya.
Lạc Thiển nằm trên giường quay người, rất khó để ngủ, xung quanh yên tĩnh đáng sợ, dường như trên thế giới này chỉ còn lại cô.
Nhà này cũng không phải nhà của cô, không có ai xem cô là người nhà chân chính, ông Lục bình thường rất bận, rất ít khi đến, cô biết sớm muộn gì mình cũng phải rời khỏi đây.
Bây giờ duy nhất khiến cô cảm tháy người dịu dàng nhất cũng trốn cô, tình hình bây giờ tạm thời không thể thay đổi, hơn nữa có những chuyện thay đổi rất phiền.
Nghĩ trước nghĩ sau, Lạc Thiển Lạc cô gọi 136 lần số điện thoại người trong lòng.
Lần 140 cô nói bản thân mình, lần cuối cùng rồi, đây cũng là cô lần thứ 100 nói lần cuối cùng, người mà, luôn thay đổi thất thường, cô an ủi bản thân mình như vậy.
Cô không ngờ rằng Quý Sanh bốc máy, sợ rằng đối phương tắt máy, vội vàng cầm điện thoại nói: “Quý Sanh, là cậu sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...