Editor: Cafe26Mãi đến khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao điểm sang bầu trời, Lạc Thiển quấn lấy Quý Sanh như một con bạch tuộc, Quý Sanh hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô, ôm chặt cô vào lòng.
Anh yên lặng trong cái bóng đêm không một tiếng động vì cô đau lòng mà khổ sở, càng thêm hận sự bất lực của mình.
Nhưng họ cứ thế trải qua tám mươi sáu cái đêm như vậy.
Hai thân thể bị bỏ rơi, tìm thấy nhau trong đám đông, để rồi linh hồn tan vỡ từ đó cũng có chỗ mà dựa vào.
Hôm Lạc Thiển nhặt được Quý Sanh là một ngày mưa, lúc ấy cả người Quý Sanh đều bị thương, máu chảy đầm đìa, nằm trong vũng nước thải, hai chân đều bị gãy, trợn to hai mắt, cả hai mắt thất thần nhìn về phía bầu trời đêm đen kịt, vỡ vụn dưới ánh đèn đường như rác rưởi, vắng lặng trong mưa lớn.
Cô biết lúc đó Quý Sanh đang chờ chết.
Nhưng cô vẫn nhặt Quý Sanh mang về nhà, dù sao cũng chỉ là cô đang nhặt cái thứ người khác không cần, cũng không cần phải bận tâm quá nhiều, hơn nữa, một mình cô đúng là quá cô độc.
Cái tuần đầu tiên, Quý Sanh giống như một con rối vải không có linh hồn, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, mặc kệ Lạc Thiển nói gì, làm cái gì với anh.
Ban ngày Lạc Thiển làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng thức ăn nhanh, buổi tối trở về chăm sóc Quý Sanh, cho dù Quý Sanh chưa bao giờ nói chuyện với cô, cô cũng có thể tự mình lẩm bẩm thật lâu, mãi đến khi Quý Sanh nhắm hai mắt lại, cô mới dần dần nhỏ giọng.
Lúc đó là mùa thu, với cái mưa mùa thu đó, ngôi nhà luôn tối tăm và ẩm ướt, ngôi nhà tồi tàn này cứ bốc lên cái mùi mốc, làm cho con người khó chịu.
Đôi chân không trọn vẹn của Quý Sanh bắt đầu mơ hồ cảm nhận thấy đau, hơn nữa càng ngày càng khó chịu, nhưng anh cũng chưa bao giờ nói ra, chỉ yên lặng chịu đựng, cho đến khi hai hàm răng lập cập vào nhau, phát ra tiếng lạch cạch, làm cho cái đêm càng thêm đáng sợ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...