Sáng hôm sau, Trương Đông Lương kéo Tần Phong tới cửa hàng sửa xe để xử lí vết xước dài kia.
Vốn dĩ bọn họ định tới cửa hàng mà Tần Phong quen biết, nhưng lúc đi qua ngã tư thì nhìn thấy một cửa hàng sửa xe mới khai trương.
Tần Phong nhìn anh một cái, Trương Đông Lương lười nhác nói: "Nhìn cái gì, dù sao cũng chỉ là một vết xước thôi, không cần phải tốn tiền như thế, sửa ở chỗ này cũng được."
"Ông chủ, xe bị vạch, sơn cũng bị..." Trương Đông Lương xuống xe, vừa đi vào bên trong vừa nói.
"Tới đây." Diệp Minh Xuyên vén rèm từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trương Đông Lương, hai người cùng buông một câu "Mẹ kiếp".
Cơn tức giận của Trương Đông Lương trỗi dậy ngay lập tức, anh vén tay áo, cao giọng nói: "Thì ra tiểu tử cậu trốn ở đây. Thật mẹ nó oan gia ngõ hẹp mà, cậu nói đi, cậu bị tôi đánh một trận rồi giờ muốn bị đánh thêm trận nữa sao?"
Diệp Minh Xuyên nghĩ gì đó trong đầu, cuối cùng quyết định không chịu thừa nhận. Cậu ngẩng cao đầu, làm bộ rất có khí thế mà trả đũa: "Mẹ nó anh có bệnh à? Chuyện giữa tôi và bạn gái, anh đã xen vào việc của người khác thì không nói, còn đánh tôi một trận, cái này thì tôi nhận, anh còn muốn thế nào nữa?"
Trương Đông Lương bị chọc cười, nghiêm túc lý luận với cậu: "Người anh em, tôi làm như thế cũng có vô lý đâu. Tôi đánh cậu, cậu không phục, vậy thì cậu cùng tôi đấu lại. Cắt dây điện, dùng gậy sắt vạch xe tôi, tôi thật muốn hỏi cậu một câu, cậu làm thế có xứng mặt đàn ông không? Giữa háng cậu đéo có củ cải à, không cần đến nữa phải không?"
Diệp Minh Xuyên nghe xong những lời này, sắc mặt tái mét, song vẫn nắm chặt bàn tay lại, một mực phủ nhận: "Ai vạch xe anh chứ, tôi không làm."
Trương Đông Lương ồ một tiếng, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói: "Camera an ninh đều đã quay lại được, cậu phủ nhận cũng vô ích thôi, Người anh em, tôi nói cho cậu biết, vạch xe chính là vạch xe, nếu cậu là đàn ông, cậu cần phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Nếu cậu nhận, nói chính cậu vạch xe tôi, cậu không vừa mắt với tôi, tôi còn bội phục cậu vài phần. Đây cậu sống chết không thừa nhận, làm tôi thực sự khinh thường."
Diệp Minh Xuyên cau mày suy nghĩ, vẻ mặt không phục, nhìn thẳng vào Trương Đông Lương, mạnh miệng nói: "Người trong giang hồ, sao có thể không mang theo đao. Được, tôi nhận, chính tôi đã cắt dây điện đấy, cũng chính tôi vạch xe của anh đấy. Coi như tôi xui xẻo nên mới đụng phải anh. Anh định giải quyết như thế nào? Tới đồn cảnh sát sao?"
Tần Phong không thể nghe được nữa, đi tới vài bước, túm chặt cổ áo Diệp Minh Xuyên, ngữ điệu rõ ràng mang theo sự tức giận: "Đã làm sai còn không chịu xin lỗi, cậu làm ra những trò này cho ai xem. Tôi nói cho cậu biết, cúi đầu, nói lời xin lỗi, việc này xem như bỏ qua, bằng không, sau này cậu đừng mơ mà làm cái gì."
Diệp Minh Xuyên bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, không phục mà nói: "Muốn tôi xin lỗi ư, không có cửa đấy đâu. Nếu không thì đánh một trận, không thì tới đồn cảnh sát, các anh muốn làm gì thì làm."
"Con mẹ nó, vẫn mạnh mồm được." Sắc mặt Tần Phong trầm xuống, cắn răng nói: "Anh Đông, anh nói đi."
Trong lúc Tần Phong lơ là, Diệp Minh Xuyên vọt tới, đấm một cú lên mặt Tần Phong, miệng chửi thầm: "Con mẹ nó đừng nhiều lời nữa, cùng lắm bị các anh đánh một trận, tôi nhận, đánh xong, mặc kệ ai thua ai thắng, cứ thế đi."
Trương Đông Lương vốn dĩ không định động thủ, nhưng nhìn Diệp Minh Xuyên không thể nói đạo lý cùng, Tần Phong lại ăn đánh, rốt cuộc không áp chế được cơn giận, đi tới, cùng Diệp Minh Xuyên đánh nhau.
Tần Phong tìm được sơ hở, đạp vào hai chân Diệp Minh Xuyên, lại chửi thêm hai câu thô tục. Trương Đông Lương chặn lại, nói: "Tần Phong, cậu đứng sang một bên đi, đây là chuyện của anh và cậu ta, cậu đừng xen vào, đừng để người khác nhìn thấy lại chê cười, nói chúng ta cậy đông người mà khi dễ cậu ta."
Diệp Minh Xuyên tập Taekwondo, thể lực rất tốt, cùng Trương Đông Lương đánh nhau một lúc, rốt cuộc vẫn không thể phân thắng bại.
Tần Phong đứng ở một bên quan sát, rõ ràng có thế thấy Trương Đông Lương đang ở thế yếu hơn, dường như chỉ là miễn cưỡng chống đỡ. Rơi vào tình thế cấp bách như này, Tần Phong không quan tâm gì nhiều, rút điện thoại ra gọi tới đồn cảnh sát.
Diệp Nam Cầm đang cẩn thận vẽ phác thảo hình dáng nhân vật, đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, nghe được "hành động anh hùng" của em trai, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng cũng bất ổn, lập tức mang theo một ngàn nhân dân tệ tiền phạt chạy tới đồn cảnh sát.
Diệp Nam Cầm vừa mới bước vào cửa liền gặp phải ánh mắt của Trương Đông Lương. Trương Đông Lương vốn đang trong trạng thái kích động, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Nam Cầm, cảm xúc nhanh chóng được áp chế.
Anh bước tới vài bước, khóe mắt mang theo sự ôn nhu, thanh âm lộ ra sự quan tâm: "Nha đầu, sao em lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị, hai người quen nhau sao?" Diệp Minh Xuyên ngước mắt nhìn hai người, khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Trương Đông Lương cũng phản ứng lại, nội tâm đột nhiên có chút bàng hoàng, nhịn không được mà hỏi lại: "Cậu, cậu là em trai của cô ấy?"
Diệp Minh Xuyên đi đến bên cạnh Diệp Nam Cầm, ngẩng cao đầu, tay phải khoác lên vai Diệp Nam Cầm, giọng nói vô cùng kiêu ngạo: "Đây là chị gái tôi, sao nào, anh có ý kiến gì? Anh nghĩ anh là ai chứ, mới gặp mặt đã gọi chị tôi là nha đầu, anh là sắc lang à? Hai từ này có thể nói dễ dàng như vậy sao?"
Trong lòng Trương Đông Lương phảng phất cái cảm giác như có lọ gia vị bị lật ngược, vị chua cay mặn đắng đều lan tỏa khắp nơi, chỉ là không thấy có vị ngọt đâu.
Cái này cũng không thể oán trách ai được! Vừa mới tìm được một đối tượng tốt, còn chưa kịp bắt đầu, đã đánh em trai người ta, tất cả đều bị mời về đồn cảnh sát, sau này còn có thể nói chuyện được sao?
Trương Đông Lương tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng là vẫn cười giảng hòa nói: "Thật đúng là lũ lụt tràn vào Long Vương miếu, người một nhà không nhận ra người một nhà. Em trai, anh xin lỗi, việc này, cũng thật xấu hổ. Anh với Tần Phong, cùng chị gái em đều là bạn tốt của nhau, nếu chị em tới rồi, hai ta cùng nhường một bước, việc này coi như bỏ qua, em thấy thế được không?"
"Không được." Diệp Minh Xuyên ưỡn ngực, liếc xéo anh, không có ý muốn buông tha, nói: "Đánh xong mặc kệ sao?"
"Minh Xuyên, em câm miệng lại cho chị. Anh Đông, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh với em trai tôi lại đánh nhau?" Diệp Nam Cầm đã tới đồn cảnh sát, nhưng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tần Phong suy nghĩ, nếu đem ngọn nguồn sự tình giữa Trương Đông Lương và Diệp Minh Xuyên ra để nói, khó tránh khỏi những cảm xúc cá nhân. Anh ta tiến lên một bước, vội vàng mở lời: "Nam Cầm, để anh nói với em, sự tình là như thế này, em trai em, cậu ta..."
Sau khi nghe Tần Phong giải thích, Diệp Nam Cầm đã hiểu hết sự tình, cô không bênh vực em trai mình, ngược lại còn liên tục nói xin lỗi với Trương Đông Lương.
Trương Đông Lương chỉ có thể xấu hổ mà mỉm cười nói: "Không sao đâu, dù sao cậu ấy vẫn còn nhỏ, khí huyết bừng bừng, chuyện đánh nhau giữa hai người đàn ông cũng không phải chuyện gì to tát cả. Cái kia, anh cũng có phần sai, anh cũng phải đền bù cho cậu ấy, nếu không, để anh mời hai người một bữa cơm nhé."
Diệp Nam Cầm liếc nhìn Trương Đông Lương một cái, lại nhanh chóng rũ lông mi xuống, khẽ mím môi, cảm xúc ở đáy mắt phập phồng không ngừng, còn chưa cùng anh chính thức kết giao, em trai cô, lại gây ra một đống phiền toái như vậy.
May mà anh thấu tình đạt lý, không chấp nhặt chuyện này, nhưng cô, cô không thể không biết xấu hổ được, anh đã bị em trai mình đánh rồi, lại còn muốn mời hai chị em cô ăn cơm, cái này, cái này làm sao có thể được chứ? Không biết phải nói thế nào!
Nghĩ vậy, Diệp Nam Cầm nỗ lực nở một nụ cười, khéo léo từ chối: "Không cần đâu, lát nữa tôi còn bận chút chuyện."
Cảnh sát nghe được bọn họ nói chuyện, biết bọn họ đều là bạn bè, liền đi tới khuyên giải: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi, nếu như hai bên đều đem sự tình nói rõ ra rồi, chúng tôi cũng sẽ không phạt tiền nữa, sau này, hai người trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, đừng đánh nhau nữa."
Diệp Minh Xuyên như nhớ tới cái gì đó, xoay đầu, tỏ vẻ láu cá mà phàn nàn: "Chị, hai người bạn của chị, đều vô cùng tàn nhẫn, một người nói nên phạt em 500 tệ, một người lại nói 500 không đủ, 1000 còn ít. May mà chị đến, nếu không em đã bị hai người này khi dễ tới chết rồi."
Diệp Nam Cầm thấy mọi việc đã chấm dứt, tâm tình cũng tốt lên nhiều, vì để giảm bớt không khí xấu hổ, cố ý trêu ghẹo nói: "Hai người các anh, ai nói muốn phạt em trai em 1000?"
Tần Phong như là sợ dính tới phiền toái, trên mặt tràn ngập khát khao sinh tồn, vội vàng xua tay nói: "Không phải anh." Đồng thời, không quên bán đồng đội, dùng ngón tay lén lút chỉ về phía Trương Đông Lương.
Diệp Minh Xuyên cũng rất công bằng, lời lẽ chính đáng, ngữ khí thập phần khoa trương, lên án nói: "Xác thật không phải anh ta, là cái tên ngốc to con bên cạnh anh ta. Chị, anh ta xuống tay vô cùng tàn nhẫn, toàn đánh mạnh lên ngực em, đến bây giờ em vẫn còn đau muốn chết."
Khóe miệng Trương Đông Lương khẽ run rẩy, nội tâm phát ra một tiếng thở dài, cái sự phá đám chuyên nghiệp này, nói dối không chớp mắt của cậu em vợ, đây là thể loại gì không biết? Phải làm thế nào thì cậu em vợ tương lai mới đối xử lương thiện hơn với mình một chút chứ? Tình hình bây giờ, vô cùng cấp bách.
Tần Phong nhìn Trương Đông Lương, trong ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
Những người khác thì phải tìm cách lấy lòng mẹ vợ, còn anh Đông thì ngược lại, mẹ vợ còn chưa thấy đâu, cũng chưa kịp làm gì đã phải tìm cách đối phó với cậu em vợ.
"Được rồi, tính tình em như vậy, cũng nên đánh một trận cho nhớ. Chị nói cho em biết, không có việc gì thì đừng tới tìm chị!" Diệp Nam Cầm rõ ràng đối với em trai mình không có chút kiên nhẫn nào, nói xong, quay lại nói lời từ biệt với Trương Đông Lương, sau đó chạy nhanh về công ty.
Chờ đến khi Diệp Nam Cầm rời đi xong, Trương Đông Lương cùng Tần Phong cũng rời khỏi đồn cảnh sát, Diệp Minh Xuyên từ phía sau đuổi theo, hét lớn: "Này, cái tên ngốc to con kia, anh không phải là đàn ông sao? Nói xong không thèm giữ lời à?"
Trương Đông Lương quay lại nhìn thoáng qua, thấy hơi khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Em trai, cậu nói rõ ràng xem nào, tôi không giữ lời chuyện gì? Tôi như thế nào mà không đáng mặt đàn ông?"
Trên mặt Diệp Minh Xuyên lộ ý cười xấu xa, cố ý nói: "Vừa rồi là ai nói muốn đền bù cho tôi, muốn mời tôi đi ăn cơm vậy? Thế nào, chị tôi vừa đi liền không muốn thực hiện nữa? Giữa háng anh đéo có củ cải à, không cần đến nữa phải không?"
Trương Đông Lương bất đắc dĩ, hơi có chút thiếu tự nhiên mà nói: "Mẹ, tiểu tư cậu còn giữ thù trong lòng như vậy sao. Được thôi, tôi mời cậu, đi thôi."
Nói xong, Trương Đông Lương quàng tay lên vai Diệp Minh Xuyên, tùy tiện nói: "Không đánh không quen nhau, tôi với chị cậu là bạn bè, về sau, chúng ta chính là huynh đệ. Tôi còn chưa biết tên cậu là gì."
Diệp Minh Xuyên khoanh tay trước ngực, đắc ý cười: "Tôi, Diệp Minh Xuyên. Anh không cần nói, tôi biết, anh là Trương Đông Lương, không sai đúng không."
Trương Đông Lương ừ một tiếng, thật ra, chỉ cần là khách của tiệm net, đa số mọi người đều biết anh tên là Trương Đông Lương, tiệm net cũng tên là Đông Lương. Diệp Minh Xuyên muốn biết tên đầy đủ của anh, cũng không phải việc gì khó.
"Lúc hai chúng ta đánh nhau, cậu có mấy cái động tác, nhìn qua là biết là có tập luyện bài bản, tôi cũng có tập luyện, hai chúng ta quả thật là kỳ phùng địch thủ. Tôi không phải là đang tâng bốc cậu, tôi đánh nhau, thường là đánh nhau theo nhóm, lúc đánh một mình, rất ít khi thua, đều là bọn họ quỳ xuống gọi ba gọi mẹ với tôi."
Diệp Minh Xuyên nhướng mày, trên mặt tràn ngập sự đắc ý.
Lúc ở đồn cảnh sát, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, Trương Đông Lương thích chị cậu. Cậu là một người đúng sai rõ ràng, sẽ không bởi vì chuyện lần trước mà đánh nhau, chỉ là cậu muốn ngăn cản Trương Đông Lương cùng với chị cậu kết giao. Hai người rất khác biệt, cậu cảm thấy, vì chuyện chung thân đại sự của chị gái, cậu cần phải đánh vào trong lòng địch mà tìm hiểu thật kỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...