//
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Khách sạn Hải Nguyệt không có thông báo tuyển thực tập sinh, nếu muốn làm quản lý của khách sạn Hải Nguyệt, thì trước tiên phải đi thực tập bên chuỗi khách sạn Hải Tâm, sau đó được đề bạt tới đây; hoặc là nhân tài đã từng quản lý khách sạn cao cấp.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhân viên được cấp trên đề cử, tục xưng “Đi cửa sau”. Nhưng cũng phải thông qua kiểm tra, phỏng vấn sàng lọc. Nhưng Kinh Nhiên dùng quyền lợi nhỏ, để vợ tương lai của mình miễn thi vào làm khách sạn, sợ Cảnh Lỵ không thích ứng được hoàn cảnh công việc, nên gọi tới hai người làm bạn đồng nghiệp.
Vốn dĩ Kinh Nhiên muốn tìm bạn cùng phòng của Cảnh Lỵ tới làm tại khách sạn Hải Nguyệt, nhưng mọi người đều đã có offer không tệ, vì vậy không đến bên này. Biết được kỳ nghỉ hè này Phương Trân Trân muốn tìm công việc bán thời gian, nên để cô nàng tới đây làm thực tập sinh; còn Trần Văn Bân, bởi vì cậu và Phương Trân Trân vẫn chưa hợp lại, đành phải tới đây làm cùng, như vậy mỗi ngày mới có thể nhìn thấy Phương Trân Trân.
Kinh Nhiên đi qua chào một tiếng với chủ quản bộ phận nhân sự, rồi mới đến bộ phận tiêu thụ.
Ba người Cảnh Lỵ tới khá sớm, sau đó mới có mấy người trẻ tuổi trông như học sinh lục tục tới, đều là thực tập sinh cùng kỳ.
Thời điểm đang đợi người phụ trách xuất hiện, mọi người giao lưu đơn giản với nhau, lúc này Cảnh Lỵ mới biết đây chỉ là thực tập sinh trên danh nghĩa, thực chất là làm việc bán thời gian cho kì nghỉ hè. Những đứa nhóc này có người quen trên phòng quản lý của khách sạn, vì vậy đều tới đây thể nghiệm cuộc sống, tích lũy kinh nghiệm xã hội.
Người có tuổi tác lớn nhất ở đây chính là Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân, sinh viên năm tư chính hiệu, Phương Trân Trân là sinh viên năm ba, còn lại đều là sinh viên năm nhất vừa thi xong đại học, hoặc là năm hai.
Chỉ là trước kia mỗi năm nghỉ hè, Kinh Nhiên đều tới đây làm công, luân phiên thay đổi vị trí của bộ phận tiền sảnh, năm nay mới được điều đến bộ phận tiêu thụ. Ngành khách sạn trong nước chính là như vậy, cấp quản lý đều bắt đầu từ cơ sở, phải nắm chắc mấu chốt của mỗi vị trí mới có thể quản lý tốt nhân viên của mình.
Nếu trực tiếp cho Cảnh Lỵ vị trí quản lý, có lẽ cô sẽ đứng ngồi không yên. Cô thích làm lên từ cơ sở, đi một bước tích lũy, đi một bước nắm chặt điểm mấu chốt.
Có tới 16 thực tập sinh, người phụ trách có hai người, đều là nhân viên của bộ phận nhân sự. Một người gọi là chị Hoa, một người gọi là chị Linh. Thực tập sinh chia làm hai nhóm, trong đó Cảnh Lỵ, Phương Trân Trân, Trần Văn Bân là cùng một nhóm, được chị Hoa phụ trách huấn luyện. Bởi vì vị trí tiền sảnh khá vất vả, nên thực tập sinh nam chiếm đa số, trong nhóm chị Hoa có đến hai nữ thực tập sinh, cũng chính là Cảnh Lỵ và Phương Trân Trân.
Ngày đầu tiên huấn luyện còn tương đối nhẹ nhàng, chủ yếu là giới thiệu sản nghiệp của tập đoàn, quy định khách sạn, một số hạng mục công việc cần chú ý.
Cơm trưa giải quyết tại nhà ăn nhân viên khách sạn, nhà ăn lấy hình thức tiệc đứng, mỗi người cầm đĩa thức ăn của mình, chọn lựa món mà mình thích. Cảnh Lỵ và nhóm thực tập sinh đi vào nhà ăn, mọi người quyết định ngồi chung một bàn, sau đó phân tán đi tìm món mình muốn ăn.
Đúng lúc bộ phận tiêu thụ tan việc, Kinh Nhiên đi vào nhà ăn. Có lẽ là tâm linh tương thông giữa những đôi yêu nhau, vừa bước vào từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Cảnh Lỵ đang chọn đồ ăn. Anh đứng ở ngay cửa, cầm một cái đĩa, đi về phía Cảnh Lỵ.
Món ăn ở đây đều rất tinh xảo, mỗi một phần đều chuẩn bị tỉ mỉ kĩ lưỡng, rất nhiều món Cảnh Lỵ đều muốn thử. Nhưng dạ dày của cô cũng chỉ có thể chịu được hai món, lại thêm một chén cơm.
“Lỵ Lỵ.” Kinh Nhiên đi đến bên cạnh Cảnh Lỵ, gọi một tiếng.
“Hì hì, Nhiên Nhiên, trùng hợp quá!”
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Nét mặt Cảnh Lỵ khó khăn: “Em muốn ăn cá, tôm biển, còn có rau cải… Tôm hùm đất xào cay ở đó, em cũng muốn. Nhưng mỗi cái đều chia thành từng phần hết rồi, em không ăn hết nhiều như vậy được.”
“Vậy anh với em chia ra.”
“Ừ.”
Cảnh Lỵ đi theo phía sau Kinh Nhiên chọn món ăn, cô phát hiện nữ nhân viên trẻ tuổi ở nhà ăn thường hay ngắm Kinh Nhiên, thái độ của những người khác đối với Kinh Nhiên giống như một người bình thường vậy, không có thái độ kính cẩn với anh, cô nhỏ giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải nhân viên trong khách sạn, không biết anh là cháu trai của ông chủ không?”
Kinh Nhiên cúi đầu chọn món ăn, gật đầu: “Ừ.”
Cảnh Lỵ lại thấp giọng hỏi: “Có phải anh định giấu thân phận, miễn cho người khác nịnh hót anh, như vậy ở khách sạn anh càng có thể học được nhiều thứ. Sau này lúc quản lý khách sạn, người khác sẽ phục tùng anh?”
Phim truyền hình đều diễn như vậy, phú nhị đại tích cực hướng về phía trước rửa chén tôi luyện tính tình trong khách sạn nhà mình, thể nghiệm cuộc sống.
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ, nói: “Không có, bọn họ không hỏi, cho nên anh không nói…”
Cảnh Lỵ: “…”
Cũng đúng, ban đầu Cảnh Lỵ cũng không biết gia cảnh của Kinh Nhiên, cứ cảm thấy lúc mới hẹn hò hỏi ba mẹ người ta làm công việc gì, hình như không lễ phép cho lắm, nên cô vẫn không hỏi. Sau đó mới biết được anh là nhà giàu ba đời thâm tàng bất lộ.
Cảnh Lỵ phải đi về ăn cơm cùng các thực tập sinh, không thể làm đặc thù. Kinh Nhiên chọn xong món ăn, đều là những món Cảnh Lỵ muốn ăn, đứng ở một bàn ăn trống chia nửa ra cho hai người, rồi để Cảnh Lỵ trở về đại bản doanh ăn cơm.
Cảnh Lỵ oán trách: “Anh cho nhiều quá, em ăn không hết.”
Kinh Nhiên bình thản giải thích: “Bắt đầu từ hôm nay em phải ăn nhiều cơm, bởi vì ngày mai công việc ở tiền sảnh sẽ rất vất vả, nghỉ hè hằng năm anh gầy năm sáu cân, không khoa trương.”
“Vậy được rồi… Nhưng hôm nay em không ăn hết được nhiều như vậy.”
Kinh Nhiên không thỏa hiệp: “Ăn nhiều một chút, không có xấu chỗ nào đâu.”
Cảnh Lỵ: “…”
Buổi chiều huấn luyện đều ở trong một phòng họp nhỏ học những gì công tác yêu cầu.
Cuối cùng, nhóm thực tập của chị Hoa được sắp xếp đến bộ phận tổ chức sự kiện. Trước kia Cảnh Lỵ nghe học tỷ chia sẻ về một số bộ phận, công việc của khách sạn, mọi người đều biết bộ phận tổ chức sự kiện là bộ phận vất vả nhất, dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc. Trách không được Kinh Nhiên nói kì nghỉ hè hằng năm anh đều gầy đi năm sáu cân.
Chị Hoa thông báo ngày mốt sẽ có một bữa tiệc, ngày mai sẽ phải đến bố trí hiện trường, có khả năng phải tăng ca suốt đêm.
Kinh Nhiên làm văn phòng, chín giờ đi làm sáu giờ tan tầm, ít khi tăng ca. Ngày đầu tiên huấn luyện thực tập sinh, dựa theo giờ tan tầm hành chính, cũng là buổi chiều 6 giờ. Cảnh Lỵ đi đến bãi đỗ xe, tìm được Kinh Nhiên, ngồi trên xe anh, đi siêu thị mua đồ ăn rồi lại về nhà.
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Theo Kinh Nhiên biết, hôm nay là lần đầu tiên Cảnh Lỵ đi làm.
Bởi vì cô cầm hộ chiếu nước ngoài, ở trong nước rất khó để tìm việc làm thêm, cần phải xử lý rất nhiều thủ tục mới có thể làm. Những người tuyển dụng đều cảm thấy xử lý mấy thủ tục này rất phiền toái, hơn nữa thành tích của cô cũng không tính là tốt, cho nên người khác sẽ không cân nhắc đến việc tuyển dụng cô.
Cũng chỉ có khách sạn của mình, chính mình làm chủ, bộ phận nhân sự của khách sạn xử lý thủ tục giúp cô, mới có thể vào làm bình thường.
“Ừm… Cũng được.” Cảnh Lỵ nói đại khái cảm thụ của mình, dù sao mới ngày đầu tiên, vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen.
Kinh Nhiên lái xe, nhìn con đường phía trước, hỏi: “Em được sắp xếp đến bộ phận nào?”
“Bộ phận tổ chức sự kiện.”
“Ừ.” Kinh Nhiên tiếp tục nói: “Bộ phận tổ chức sự kiện của khách sạn khá bận rộn, giai đoạn trước tương đối vất vả, các em là thực tập sinh sơ cấp của khách sạn, đại khái sẽ bị chủ quản chỉ điểm làm một số việc nặng, qua vài ngày sau sẽ phân công cho các em, mỗi người đều có cơ hội học được nhiều thứ hữu dụng.”
Cảnh Lỵ nghiêm túc nghe Kinh Nhiên giải thích, gật đầu: “Ừm.”
“Hôm nay ăn gì?” Kinh Nhiên hỏi.
“Anh làm chủ đi.”
*
Cảnh Lỵ, Phương Trân Trân và Trần Văn Bân bị phân đến giúp đỡ phòng tiệc số một. Kinh Nhiên đã nói qua với chủ quản phòng nhân sự, phải sắp xếp cho ba người họ chung một chỗ.
Phòng tiệc số một tổ chức một buổi hôn lễ lớn 100 bàn, ba người Cảnh Lỵ cùng các thực tập sinh sắp xếp bàn ghế. Bàn tiệc rất lớn, cần tới ba người nâng.
Phương Trân Trân nói: “Hôm qua em nhìn bảng giá của khách sạn, khoảng thời gian này đặc biệt nên một bàn đã đến 5000 đồng. Tiệc này tới 100 bàn, vậy cần đến 50 vạn, hơn nữa không tính cả rượu. Một buổi tiệc kết hôn cũng tới mấy chục vạn, đúng là có tiền.”
Cảnh Lỵ tiếp lời: “Đặt đến 100 bàn, vậy không phải dân thường nhỉ? Hẳn là làm buôn bán, làm buôn bán quen rất nhiều người.”
Trần Văn Bân nói: “Trân Trân, nếu em thích nơi này, sau này chúng ta tổ chức tiệc cưới ở đây đi!”
Phương Trân Trân liếc mắt một cái, ngữ khí có vẻ chán ghét: “Ai muốn kết hôn với anh!”
Cảnh Lỵ không còn gì để nói nhìn hai người bọn họ, ồn ào được một khoảng thời gian còn chưa làm lành. Trước đó, Phương Trân Trân có ý định quay lại, hình như là Trần Văn Bân không biết đã làm chuyện ngu xuẩn gì, lại chọc giận con gái nhà người ta, hiện tại còn chưa nguôi giận.
Người trẻ tuổi trong ngành khách sạn khá nhiều, Trần Văn Bân sợ Phương Trân Trân thực tập tại khách sạn sẽ bị tên nhóc thúi nào đó quyến rũ, mới đi tìm Kinh Nhiên hỗ trợ, để cậu và Phương Trân Trân thực tập chung. Người nhà Trần Văn Bân biết được cậu muốn đi làm thêm ở khách sạn thì sợ ngây người, cả thế hệ này của gia tộc cũng chỉ có mỗi Trần Văn Bân là con trai, nên từ nhỏ đến lớn đều được trưởng bối cưng chiều, việc nhà cũng không cần làm, chỉ cần lo học tập. Đột nhiên đứa nhỏ này nói muốn đi khách sạn làm thêm, người nhà đều cho rằng cậu bị cái gì đó kích thích, người lớn sợ cậu chịu khổ, muốn khuyên cậu từ bỏ ý định này đi, nhưng cậu cảm thấy muốn theo đuổi lại Phương Trân Trân, ăn chút khổ không tính là gì. Kinh Nhiên người ta thừa kế cả chuỗi khách sạn, nghỉ hè cũng đi làm rất nhiều việc, cậu chỉ là con trai của ông chủ kiến trúc nhỏ, trông có vẻ quá yếu ớt.
Cảnh Lỵ cảm thấy cách Trần Văn Bân theo đuổi con gái quá kém cỏi, rõ ràng con gái người ta đang tức giận, cũng không tự kiểm điểm xem mình sai ở đâu để sửa lại, bảo đảm sau này không phạm phải. Phương Trân Trân vẫn đang giận, mà cậu ta còn tự ảo tưởng về tương lai của hai người.
Làm ơn, cậu theo đuổi lại được bạn gái rồi hãy ảo tưởng được không, còn chưa theo đuổi về đã nghĩ nhiều, ai có thể đảm bảo bạn gái cậu có thể sẽ không chạy theo người đàn ông khác chứ.
Bởi vì phòng tiệc số hai và số ba đều có hoạt động, người phục vụ không đủ. Hôm nay nhân viên phụ trách phòng số một còn phải về khách sạn trước hai tiếng, mất cả một buổi sáng mới bày biện xong trăm bộ bàn ghế, còn chưa trải khăn trải bàn, đặt chén đĩa.
Chỉ một buổi sáng, Cảnh Lỵ cảm thấy cả người mình như muốn phế bỏ, không còn sức để đứng lên.
Nghỉ trưa một tiếng rưỡi, Cảnh Lỵ, Phương Trân Trân và Trần Văn Bân đi nhà ăn ăn cơm, gửi Wechat cho Kinh Nhiên, cầu an ủi.
【 Hoa Nhài: Cả một buổi sáng dọn bàn ghế, mệt chết bé rồi, em muốn một cái ôm lên cao hôn một cái, cầu an ủi! 】
【 Nhiên Nhiên: Tới phòng 2109. 】
【 Hoa Nhài: Làm gì, em còn phải đi ăn cơm, cơm nước xong thì em đến phòng nghỉ nhân viên nghỉ trưa, bằng không buổi chiều mệt chết. 】
【 Nhiên Nhiên: Tới đây trước đã. 】
Cảnh Lỵ buông di động, vỗ vai Phương Trân Trân đang đi phía trước, nói: “Trân Trân, hai người đi ăn cơm trước đi, chị có việc.”
“Ấy, học tỷ, đừng mà!” Phương Trân Trân duỗi tay về hướng Cảnh Lỵ chạy đi, Cảnh Lỵ đi rồi, cô nàng sẽ phải một mình đối mặt với Trần Văn Bân! Hiện tại cô nàng còn đang giận cậu, không muốn đơn độc ở chung với cậu.
Cảnh Lỵ đi thang máy lên lầu 21, tìm được phòng 2109, ấn chuông cửa.
Kinh Nhiên mặc áo tắm dài màu trắng, trên cổ vắt khăn lông cùng màu, mở cửa. Mùi hương sữa tắm ngào ngạt tỏa ra từ cơ thể anh, đuôi tóc vẫn còn nước, anh nghiêng người để Cảnh Lỵ đi vào.
Sau khi Cảnh Lỵ đi vào, hỏi: “Sao anh lại mặc thế này?” Thoáng nhìn căn phòng trang hoàng xa hoa, nội thất tinh xảo, không hổ là khách sạn năm sao. Hơn nữa, ban công ở phòng này đối diện với con sông lớn, một căn phòng vô cùng tốt.
Bàn trà trong phòng có bày mấy đĩa món ăn Trung Quốc, còn có chén đũa.
Kinh Nhiên dùng khăn lông lau đầu tóc ướt, nói: “Sáng hôm nay chạy ra ngoài làm việc một chuyến, nóng đến nỗi cả người chảy mồ hôi, mới vừa tắm xong.”
“Chậc, còn đặt một phòng để tắm, biết hưởng thụ ghê.” Cảnh Lỵ mắng anh, buổi sáng Cảnh Lỵ dọn dọn nâng nâng cũng chảy không ít mồ hôi, định nghỉ trưa sẽ về phòng nghỉ nhân viên để tắm rửa.
“Đây vốn dĩ là phòng của anh.” Kinh Nhiên đi đến ngồi xuống ghế sô pha trước bàn trà, bên trong áo tắm dài không mặc gì cả, anh ngồi xuống theo thói quen mở hai chân mình ra một ít.
Cảnh Lỵ nhìn thấy thứ lộ ra giữa hai chân anh, hai tay vội vàng che mặt, hoảng loạn nói: “A… Sao anh không mặc quần lót!”
Kinh Nhiên khép chân lại, dùng vạt áo tắm che khuất đùi của mình, nói: “Xong rồi, em lại đây ăn cơm đi.”
Cảnh Lỵ thả tay xuống, thấy Kinh Nhiên chỉ dùng vạt áo tắm che khuất một chút, nói: “Không được, anh mau mặc quần lót vào, lát nữa lại lộ ra thì sao.”
Kinh Nhiên nhếch môi nhìn Cảnh Lỵ, không tình nguyện nói: “Dù gì sớm hay muộn em cũng phải nhìn.”
Cảnh Lỵ chịu không nổi mấy lời cợt nhả này của anh, che lỗ tai mình lại nói: “A… Em không nghe, em không nghe, em không nghe… Anh mau mặc quần lót vào!”