//
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Cảnh Lỵ khinh bỉ liếc Kinh Nhiên, tựa như chưa có gì xảy ra cầm lấy nhẫn kiểu nữ, đeo vào ngón áp út tay trái. Năm ngón tay mở ra, cô nhìn chiếc nhẫn bạc được tô điểm thêm ba viên hình giọt nước, trông vô cùng lấp lánh.
Chủ cửa hàng đã bận xong việc, đi đến bên cạnh cặp đôi nhỏ giới thiệu: “Đây là cặp nhẫn hot nhất trong cửa hàng, hôm nay có hoạt động 520, mua một cặp nhẫn tặng đôi khuyên tai tình nhân.”
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn chủ cửa hàng, tò mò hỏi: “Khuyên tai trông thế nào ạ?”
Chủ cửa hàng mở cửa kính thủy tinh bên cạnh, lấy ra một khay dài, bên trong ước chừng có đến năm sáu đôi bông tai. Cảnh Lỵ nhìn trúng một đôi bông tai bạc, có hình chữ “J” đơn giản.
Họ của cô và Kinh Nhiên đều bắt đầu bằng chữ “J”, cảm giác rất có duyên với nhau.
“Nhiên Nhiên, bọn mình lấy hai đôi bông tai này được chứ?” Cảnh Lỵ hỏi chỉ vào đôi bông tai mà mình nhìn trúng.
Kinh Nhiên trả lời: “Anh không có lỗ.”
Chủ cửa hàng tiếp lời: “Chỗ chúng tôi có bấm lỗ tai.”
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, chớp mắt mong chờ, nói: “Bấm lỗ tai đi.”
Kinh Nhiên nhớ tới sau khi em họ bấm lỗ tai xong thì đau suốt mấy ngày mấy đêm, còn phát sốt. Anh giơ tay nhéo vành tai của mình, dáng vẻ như sợ bị người ta cưỡng ép: “Không bấm.”
Cảnh Lỵ ném cho anh một chữ: “Nhát!”
Chủ cửa hàng nhìn ra được Kinh Nhiên sợ hãi, nên giải thích: “Chúng tôi bấm rất nhanh, không đau chút nào đâu ạ.”
“Không đau, bấm đi.” Hiếm khi mới thấy được đôi bông tai đẹp như vậy, nếu không đeo thì rất tiếc.
Kinh Nhiên vẫn giữ hai tay nắm lấy lỗ tai mình, chép miệng, lắc đầu.
Công ‘trúa’ nhỏ lại bán manh, Cảnh Lỵ cũng không ép anh nữa, cầm lấy nhẫn nam đặt lên tay anh, nói: “Anh thử xem kích cỡ có vừa không.”
Kinh Nhiên cầm nhẫn nam đeo vào ngón áp út của mình, thiết kế của nhẫn khá đơn giản, chất nhẫn bằng bạc, có khắc một ít hoa văn.
Chủ cửa hàng thấy bọn họ có dáng vẻ như học sinh, nên giải thích: “Nếu là cặp đôi thì mang ngón giữa tay trái thích hợp hơn, ngón áp út ý chỉ đã kết hôn.”
Cảnh Lỵ hơi hoảng, đổi nhẫn từ ngón áp út sang ngón giữa.
Bỗng Kinh Nhiên thốt ra một câu: “Anh cảm thấy khá tốt mà, như vậy người khác thấy em đã kết hôn, sẽ không chạy tới tỏ tình với em nữa.”
Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn anh, nói: “Chưa cầu hôn mà đã có được vợ à, anh nghĩ hay ghê!”
Kinh Nhiên nghe cô nói xong thì bắt đầu suy tư.
Sau khi hai người thử nhẫn xong thì tính tiền.
Chủ cửa hàng đặt nhẫn vào trong hộp, rồi lại tặng hai đôi bông tai chữ “J”.
Cảnh Lỵ hỏi một lần nữa: “Nhiên Nhiên, thật sự không bấm lỗ tai à?”
Kinh Nhiên lắc đầu.
Gần đây Cảnh Lỵ rất mê đồ đôi, quần áo đôi, giày, nhẫn, bình nước đôi… Dù sao thì thấy đồ gì đáng yêu là cô đều muốn chia sẻ nó với Kinh Nhiên.
Đột nhiên rất muốn đeo bông tai đôi với công ‘trúa’ nhỏ…
“Nhiên Nhiên…” Cảnh Lỵ kêu một tiếng, nói: “Cúi đầu xuống, em có chuyện muốn nói với anh.”
Kinh Nhiên cúi người, đưa lỗ tai đến gần cô.
Cảnh Lỵ nhỏ giọng nói với anh một câu, mặt hai người đều đỏ lên.
Cảnh Lỵ hỏi: “Thế nào, được không anh?”
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ xoay người nói với chủ cửa hàng: “Bà chủ, giúp bạn trai em bấm lỗ tai với ạ.”
Chủ cửa hàng để Kinh Nhiên ngồi xuống ghế, xoay người đi vào gian phòng nhỏ trong cửa hàng lấy dụng cụ. Chủ cửa hàng dùng bông chấm cồn tiêu độc vành tai cho Kinh Nhiên trước, rồi dùng bút chấm hai chấm lên vành tai, lấy gương hỏi: “Vị trí này được chứ?”
Kinh Nhiên không hiểu rõ về mấy thứ này lắm, nhìn Cảnh Lỵ, cô nhìn một chút rồi trả lời: “Được ạ!”
“Cách!”
Chủ cửa hàng cầm súng bắn một cái lên vành tai của Kinh Nhiên, đinh tai bằng thép nằm trên vành tai. Kinh Nhiên cảm thấy rất lạ, có hơi ngứa tựa như bị muỗi chích.
Sau khi bắn xong hai lỗ, chủ cửa hàng thu dọn đồ rồi dặn dò: “Mấy ngày đầu đừng để miệng vết thương dính nước, dùng thuốc khử trùng vệ sinh, thỉnh thoảng chuyển động bông tai một chút, một tuần sau là có thể thay bông tai mới…”
Kinh Nhiên nghiêm túc nghe chủ cửa hàng dặn dò, anh nhớ kỹ rồi gật đầu.
Sau khi Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên rời khỏi cửa hàng trang sức, Cảnh Lỵ bổ sung thêm: “Nhiên Nhiên, một tuần này anh không được ăn trứng gà, hải sản, còn có đồ nóng. Nếu không miệng vết thương sẽ khó khép lại…”
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, hỏi: “Vừa rồi em nói với anh là thật hả?”
Cảnh Lỵ đỏ mặt nhìn anh, nói: “Đương nhiên là thật, em có lừa anh bao giờ không?”
Kinh Nhiên suy nghĩ, quả thật Cảnh Lỵ chưa từng thất hứa với anh chuyện gì, hỏi: “Vậy hôm nay bọn mình đi đâu ngủ?”
Cảnh Lỵ nhìn thời gian trên di động, mới hơn ba giờ chiều mà anh đã nghĩ đến vấn đề đi ngủ?
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đi dạo vòng quanh khu thương mại, đi đến một phố hoa tươi, cả con đường chưa đến ba mươi mét đã có tới mười mấy tiệm hoa. Do Lễ Tình Nhân nên mỗi tiệm đều bó một bó hoa, bày biện ở trước cửa, để cho các cặp đôi tới mua.
“Lỵ Lỵ, đợi anh chút.” Kinh Nhiên nói xong thì chạy đến một tiệm hoa.
Cảnh Lỵ nhìn anh chỉ vào một bó hoa tươi, hỏi ông chủ giá tiền, nhanh chóng trả tiền, thối tiền lẻ, rồi ôm một bó hoa hồng phấn trở về.
“Lỵ Lỵ, tặng cho em.” Kinh Nhiên đưa bó hoa hồng phấn cho Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ không nghĩ tới công ‘trúa’ nhỏ ngơ ngơ ngác ngác còn biết việc Lễ Tình Nhân phải tặng hoa, cô cười nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Tổng cộng 11 đóa hoa hồng, đại biểu cho việc cả cuộc đời này chỉ yêu mình em.
Trước cửa tiệm có rất nhiều hoa hồng đỏ, không biết tại sao Kinh Nhiên lại muốn lấy màu hồng phấn, hỏi: “Sao lại chọn hoa hồng phấn?”
Kinh Nhiên nâng tay gãi gãi cái ót, trả lời: “Mối tình đầu!”
Cảnh Lỵ xấu hổ nhấp môi cười, đúng là phục anh. Một tay cô ôm bó hoa, một tay khoác cánh tay Kinh Nhiên, nói: “Đi thôi, mối tình đầu!”
Hai người tiếp tục đi dạo phố, vừa dạo vừa thảo luận muốn đi đâu ăn cơm, muốn đi ngủ ở khách sạn nào.
Tiếng chuông di động của Kinh Nhiên vang lên, anh nghe máy: “Mẹ… Ở gần Cổ Hối… Vâng, để con hỏi.” Anh dời di dộng khỏi tai, cúi đầu hỏi Cảnh Lỵ: “Mẹ anh kêu tối nay bọn mình về nhà ăn cơm.”
Cảnh Lỵ hỏi: “Nhà anh? Nhà ba mẹ của anh?”
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ cúi đầu nhìn quần áo của mình, cũng coi như lịch sự, cô ngẩng đầu nói với Kinh Nhiên: “Được.”
Kinh Nhiên lại đặt điện thoại về bên tai nói: “Đợi lát nữa bọn con sẽ về.”
Kinh Nhiên cúp máy xong thì tắt di động. Cảnh Lỵ đang tự hỏi nên mua đồ gì để đến nhà Kinh Nhiên, lần trước Kinh Nhiên đến nhà cô mang theo rất nhiều đồ bổ và trái cây khô quý giá. Mẹ Cảnh đã cho Cảnh Lỵ một số tiền, để đến lúc cô đến nhà Kinh Nhiên gặp người lớn thì mua chút đồ tốt.
Cảnh Lỵ bắt đầu rầu rĩ, mẫu thân đại nhân nói mua chút đồ tốt, sao không nói thêm một ví dụ chứ?
Cảnh Lỵ cầm di động nhanh chóng gửi WeChat cho mẹ Cảnh:
【 Hoa Nhài: Mẫu thân, Mẫu thân, đi gặp ba mẹ Nhiên Nhiên, nên mua cái gì? 】
Vài phút sau, mẹ Cảnh không trả lời lại.
Cảnh Lỵ phát hiện cô đúng là ngốc, trong khoảng thời gian này ba mẹ phải về Mỹ để đổi mới giấy chứng nhận, nên không ở cùng một múi giờ! Dựa theo thời gian ở San Francisco thì bây giờ bọn họ vẫn đang ngủ! Cảnh Lỵ chỉ có thể hỏi ý kiến của Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, em nên mua cái gì cho nhà anh giờ?”
“Mua đồ?” Kinh Nhiên nói tiếp: “Không cần, chỉ về nhà ăn cơm thôi mà, không cần mua đồ đâu.”
Cảnh Lỵ: “…” Vậy sao lần trước anh mang nhiều đồ như thế đến nhà em làm gì?
Cuối cùng Cảnh Lỵ quay lại trung tâm thương mại cao cấp Cổ Hối, mua một hộp trà đắt tiền, cộng thêm hai bình rượu trái cây.
Thời điểm đến nhà Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ phát hiện anh không phải trở về Quận Ân Ninh, mà là về Bạng Phụ*. Không giống như Quận Lệ Loan, kiến trúc ở nơi đó đều được lưu giữ từ thời dân quốc, còn ở Bạng Phụ đều là các tòa nhà cao ngất, phá vỡ kỷ lục tòa nhà cao nhất thành phố. Nơi đây còn có rất nhiều tiểu khu cao cấp, Cảnh Lỵ theo Kinh Nhiên đi vào một tiểu khu ở Bạng Phụ, đi qua một cửa hàng môi giới, bên trên quảng cáo còn viết tiểu khu Bạng Phụ mỗi mét vuông là 6 vạn.
(Bạng Phụ*: Một thị trấn của tỉnh An Huy, Trung Quốc.)
Nhà ở thành phố G cũng chỉ tới 2 – 3 vạn một mét vuông, giá tiểu khu nơi này còn cao gấp đôi so với thị trường. Cảnh Lỵ thử tính nhẩm, vậy nếu 100 mét vuông, chẳng phải sẽ là 600 vạn?
Cảnh Lỵ hỏi: “Nhiên Nhiên, nhà anh ở đây sao? Không phải lần trước anh nói nhà anh ở gần nhà bà ngoại à?”
Kinh Nhiên trả lời: “Ba mẹ anh ở đây, căn hộ gần nhà bà ngoại là anh ở.”
Cảnh Lỵ: “Căn hộ của anh ở đâu?”
Kinh Nhiên trả lời: “Ngự Cảnh.”
Cảnh Lỵ tìm kiếm trong đầu, hình như ở quận Lệ Loan có một khu chung cư ngay gần bờ sông, lần đó nhìn thấy môi giới ở gần nhà bà ngoại có ghi, hình như là 8 – 10 vạn một mét vuông.
Phòng ở một giây trị giá ngàn vạn???
Cảnh Lỵ ngơ ngác hỏi: “Nhiên Nhiên, ba anh chỉ làm quản lý khách sạn thôi, sao lại có nhiều tiền mua nhà vậy?”
Kinh Nhiên nhìn Cảnh Lỵ, chớp mắt, nói: “Quản lý tốt thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Giống như cha mẹ của Cảnh Lỵ, làm quản lý cấp cao của công ty nước ngoài, tiền lương một năm cũng đến trăm vạn, muốn mua nhà ngàn vạn mà nói, thì phải nhịn ăn nhịn uống mười năm mới có thể mua. Dù thế nào cô cũng không thể tin nổi, chỉ làm quản lý của một chuỗi khách sạn là đã có thể mua được hai căn nhà trị giá ngàn vạn: “Ba anh làm chức gì?”
“Ba anh là tổng giám đốc, làm công cho ông nội anh.”
Cảnh Lỵ không thể tin được: “Ông nội anh là chủ tịch Hải Nguyệt?”
Kinh Nhiên gật đầu.
“Tiên sinh tài hoa họ Kinh mà giảng viên thường nhắc đến?”
Kinh Nhiên lại gật đầu.
Cảnh Lỵ ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nói: “Nhiên Nhiên, anh cầm đồ đi, hình như em không được thoải mái cho lắm, em muốn về trường.”
Ngay lúc Cảnh Lỵ xoay người chuẩn bị chạy trốn, cánh tay dài của Kinh Nhiên duỗi ra, vòng lấy eo của cô, ôm cô trở về.
Kinh Nhiên cũng không thèm cho cô chút mặt mũi: “Lỵ Lỵ kỹ thuật diễn kém quá…”
Cảnh Lỵ bị công ‘trúa’ nhỏ nhìn thấu, khó chịu trách cứ anh: “Sao anh không nói với em rằng nhà anh giàu như thế, ông nội anh còn mở cả chuỗi khách sạn năm sao?”
Cảnh Lỵ nhớ lần trước đi chơi biển về, cả người đều là mùi mồ hôi đi theo ông bà nội và bà ngoại của Kinh Nhiên ăn cơm, cảm thấy quá thất lễ!
Não cô đã hiện ra mấy cảnh trong phim truyền hình máu chó, ví dụ như cháu trai ưu tú dẫn về nhà một cô bạn gái bình thường không có gì đặc biệt, người mẹ giàu có gây khó khăn cho cô gái, thậm chí dùng tiền vũ nhục, bắt cô rời khỏi nam chính.
Không biết mẹ Nhiên Nhiên sẽ ra giá bao nhiêu để cô rời khỏi Nhiên Nhiên nhỉ?
Ầy, hình như lạc đề…