//
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Cảnh Lỵ ngồi ở nhà ăn rầu rĩ ăn xôi gà lá sen, Kinh Nhiên mua về hai hộp sữa bò, một hộp vị dâu tây, một hộp vị đu đủ.
Anh cắm ống hút, đặt sữa đu đủ ở trước mặt Cảnh Lỵ.
“Em sao vậy?” Kinh Nhiên ngồi đối diện Cảnh Lỵ, hút một ngụm sữa dâu, hỏi.
Sáng sớm, bạn gái xinh đẹp đã trưng ra cái mặt nhăn nhó.
Nhất định là có tâm sự!
Cảnh Lỵ nhìn gương mặt đẹp trai của Kinh Nhiên, anh đang mỉm cười với cô. Lập tức Cảnh Lỵ cảm giác được chữa khỏi không ít, nở nụ cười, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Kinh Nhiên vẫn cảm thấy cảm xúc của cô rất kém, hỏi lại một lần: “Thật?”
“Thật sự không có việc gì…” Sau khi khẳng định không có việc gì xong. Cảnh Lỵ cầm lấy sữa đu đủ, hỏi: “Nhiên Nhiên, nghỉ hè anh có đi thực tập không?”
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ hỏi: “Tìm được rồi à?”
Kinh Nhiên lại gật đầu.
Cảnh Lỵ không nghĩ tới công ‘trúa’ nhỏ đã tìm được đơn vị thực tập, còn tưởng rằng với tính cách ngây ngô này của anh, nói không chừng ở thời điểm phỏng vấn đã bị người ta đánh rớt: “Thực tập ở đâu thế?”
Kinh Nhiên đã uống xong sữa bò, đặt ở trên bàn cơm, bình thản trả lời: “Khách sạn Hải Nguyệt.”
“Khách sạn Hải Nguyệt?”
Cảnh Lỵ cảm thấy rất bất ngờ, ở lớp Quản lý khách sạn, các khách sạn năm sao do nước ngoài đầu tư đều rất hot, các sinh viên đều muốn chọn những khách sạn đó. Nhưng cô lại không nghĩ tới Kinh Nhiên sẽ chọn một khách sạn năm sao bản địa.
Trong giờ học chuyên ngành, giáo sư có giới thiệu đây là một khách sạn nổi tiếng trong nước, được mở vào đầu thời kì cải cách, khách sạn năm sao thuộc vùng duyên hải trọng điểm của thành phố đạt chuẩn quốc tế, khách sạn Hải Nguyệt do một nhà kinh doanh họ Kinh hợp tác đầu tư cùng chính phủ xây dựng thành khách sạn năm sao, là một trong ba khách sạn năm sao đầu tiên ở trong nước. Vào thập niên 80, Nữ hoàng Anh từng ở tại khách sạn Hải Nguyệt, sau này khách sạn cũng tiếp đãi một số tổng thống nước ngoài hoặc là nhân vật chính trị quan trọng.
Danh tiếng của Khách sạn Hải Nguyệt ở thành phố G rất cao, nói thế nào cũng là khách sạn mang ý nghĩa lịch sử.
Sau này, vị tiên sinh họ Kinh đứng ra thành lập một chuỗi khách sạn năm sao, gọi là Khách sạn Hải Tâm.
Người trong lớp Quản lý khách sạn không chọn Khách sạn Hải Tâm hay Khách sạn Hải Nguyệt là do rất nhiều nguyên nhân: Khách sạn Hải Tâm thông báo tuyển dụng thực tập sinh, nhưng không phải là Khách sạn Hải Tâm ở thành phố G, mà là của tỉnh thành khác; Khách sạn Hải Nguyệt cũng ở thành phố G, nhưng Hải Nguyệt không nhận người mới, đều là nhân tài từ bên khách sạn Hải Tâm đề cử qua, hoặc là mời người có kinh nghiệm quản lý khách sạn.
90% sinh viên Đại học J đều là người trong tỉnh, đương nhiên sẽ không đi tỉnh khách thực tập, đa số mọi người đều có ý định ở thành phố công tác tại khách sạn năm sao khác mấy năm, rồi đi xin việc tại Hải Nguyệt.
Vừa phân tích như vậy, Cảnh Lỵ cảm thấy có gì đó không thích hợp, làm thế nào mà Kinh Nhiên có thể được thực tập ở Khách sạn Hải Nguyệt?
Cảnh Lỵ tò mò hỏi: “Không phải Khách sạn Hải Nguyệt không nhận người mới à? Sao anh có thể đến đó thực tập?”
Kinh Nhiên gãi gãi đầu theo thói quen, thành thật trả lời: “Ba anh mở cửa sau cho anh.”
“Ba anh làm ở Hải Nguyệt?”
Kinh Nhiên gật đầu.
Cảnh Lỵ thật sự hâm mộ công ‘trúa’ nhỏ có cả cửa sau để đi!
Ban đầu Cảnh Lỵ tính toán, nếu như không nhận được lời mời phòng vấn của khách sạn, vậy cô sẽ đến làm tại công ty chi nhánh của ba mẹ ở thành phố G. Nhưng mẫu thân đại nhân đã nói trước với cô, nữ giám đốc ở bên chi nhánh chính là đối thủ một mất một còn với bà, cho dù Cảnh Lỵ đi vào thực tập nhờ quan hệ thì cũng sẽ bị chèn ép. Mẫu thân đại nhân kêu Cảnh Lỵ về công ty ở thành phố D, nếu Kinh Nhiên không tìm được đơn vị thực tập, vậy cũng có thể để Kinh Nhiên đến, cho đôi tình nhân nhỏ đi làm chung.
Cảnh Lỵ còn chưa kịp hỏi công ‘trúa’ nhỏ có muốn đến thành phố D để phát triển không, thì công ‘trúa’ nhỏ cũng đã tìm được rồi, mệt cho cô còn lo lắng anh không tìm được việc, ai biết được ba anh cũng đã trải xong đường cho anh.
Mặt mày Cảnh Lỵ càng sầu hơn, nói: “Nhiên Nhiên, làm sao bây giờ, em không tìm được đơn vị thực tập ở thành phố G, có khả năng em sẽ phải về thành phố D thực tập. Như vậy cả kì nghỉ hè bọn mình sẽ không thể gặp nhau.”
“Không được!” Kinh Nhiên nghe thấy hai tháng không thể gặp bạn gái, lập tức cự tuyệt.
Cảnh Lỵ khó xử nói: “Nhưng cả kì nghỉ hè em cũng không thể ở thành phố G ăn không ngồi rồi được!”
Nghỉ hè trường học không cho ngủ lại, Cảnh Lỵ ngại phải ngốc cả ngày ở nhà bà ngoại ăn ở miễn phí.
Kinh Nhiên sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không, em làm nhân viên thu ngân ở tiệm bánh của bà đi.”
Cảnh Lỵ: “…”
Thì ra…
Trong mắt công ‘trúa’ nhỏ cô đã phế đến nỗi chỉ có thể làm nhân viên thu ngân.
“Cục cưng, còn phải nộp báo cáo thực tập đó, anh nói xem em viết báo cáo kiểu gì đây?” Cảnh Lỵ đã có chút nóng nảy.
Kinh Nhiên suy nghĩ, nói: “Nếu không, anh về kêu ba anh mở cửa sau cho em?”
“Có thể chứ? Có phải ba anh làm điều đó rất khó không? Phải mở đến hai cửa sau lận đó? Chức vị của ba anh cao lắm sao?”
Cảnh Lỵ hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy, Kinh Nhiên cũng không biết phải trả lời cái nào: “Có thể là em sẽ vào được, đợi lát nữa anh gọi điện thoại hỏi ba anh chút.”
“Ấy, đừng.” Cảnh Lỵ lập tức hô ngừng.
Kinh Nhiên không hiểu: “Sao thế?”
Cảnh Lỵ suy nghĩ rồi nói: “Em cảm thấy như vậy không tốt đâu.”
“Sao không tốt?”
Cảnh Lỵ phân tích có trật tự: “Ba anh còn chưa gặp em bao giờ, đột nhiên anh kêu chú ấy mở cửa sau cho bạn gái anh vào làm, có thể chú ấy sẽ có suy nghĩ không tốt.”
Kinh Nhiên: “… Vậy em muốn thế nào?”
Cảnh Lỵ nói tiếp: “Anh dẫn em về nhà gặp ba mẹ anh trước, để sau khi ba mẹ anh hiểu biết em, nếu họ vừa lòng với em, vậy anh đề cử em với ba anh cho em vào khách sạn thực tập.”
Kinh Nhiên: “…”
Cảnh Lỵ hỏi: “Anh cảm thấy em tính như vậy được không?”
Cảnh Lỵ không có kinh nghiệm gặp người lớn, chỉ cảm thấy cô vẫn chưa đi thăm cha mẹ của Kinh Nhiên, mà lại tùy tiện để anh kêu ba Kinh mở cửa sau cho cô, như vậy không ổn lắm. Nếu thế lại trông như cô hẹn hò với Kinh Nhiên là do quyền thế nhà anh.
Cô không muốn để người khác hiểu lầm cô và Kinh Nhiên ở bên nhau là có âm mưu, tình yêu chứa đựng tạp chất.
Kinh Nhiên thấy không có vấn đề, đều nghe theo Cảnh Lỵ.
Chuyện đơn vị thực tập đã được giải quyết, Cảnh Lỵ cảm thấy nhẹ nhõm không ít, ăn uống cũng ngon miệng hơn, bữa sáng sau khi ăn xôi gà lá sen với một hộp sữa đu đủ xong, cô lại chạy tới quầy bán quà vặt mua thêm một hộp sữa đu đủ.
Trên đường về khu giảng dạy, Kinh Nhiên hỏi: “Gần đây hình như em thích uống sữa đu đủ!”
Cảnh Lỵ là một người không thích uống sữa, đại khái một tuần mới uống được hai lần. Sau khi trở về từ bãi biển, mỗi ngày cô đều uống một hộp sữa đu đủ, hai ngày này càng quá hơn, một ngày uống hai hộp.
Cảnh Lỵ cắn ống hút, uống sữa đu đủ, khinh bỉ anh, nói: “Anh thì biết cái gì?”
Kinh Nhiên thật sự không hiểu tâm tư của các nữ sinh. Nhưng mà trên di động thường có mấy tin tức đề cử nào đó, cái gì mà dưỡng sinh rồi thẩm mỹ, đôi khi rảnh rỗi Kinh Nhiên cũng sẽ nhấn vào xem.
Vẻ mặt Kinh Nhiên phúc hậu lại vô hại, hỏi: “Có phải em cảm thấy uống nhiều sữa đu đủ, màn thầu nhỏ sẽ lớn lên không?”
Cảnh Lỵ thật sự muốn quăng hộp sữa đu đủ này lên trên gương mặt đẹp trai của anh.
*
Cuộc thi biện luận Tiếng Anh giữa các trường được tổ chức tại Đại học Z, Cảnh Lỵ trốn học đi cùng nhóm Kinh Nhiên tới Đại học Z tham gia thi đấu.
Nhìn trên đường đều là nhân tài, lần đầu tiên Cảnh Lỵ cảm nhận được trường hợp “Núi cao còn có núi cao hơn, ngoài trời còn có trời, người tài còn có người tài hơn”. Cảnh Lỵ nhìn nhóm Kinh Nhiên đang đợi lên sân khấu, nhìn đến thí sinh trường khác đang biện luận trên sân, ai cũng vô cùng ưu tú.
Trước không nói đến nhân phẩm của Lý Tuyết Tình, việc cô ta dẫn dắt nhóm lấy được quán quân hai năm liên tục, cũng đã rất giỏi.
Hiện tại rất ít nữ sinh giống được như Lý Tuyết Tình, diện mạo xinh đẹp, vóc người đẹp, học tập lại càng giỏi, đúng là động vật quý báu, tựa như gấu trúc vậy.
Nếu tính cách còn tốt hơn nữa, vậy đó chính là thần tiên hạ phàm.
“Này, Trân Trân, trùng hợp quá!” Trần Văn Bân đi tới chào hỏi.
Bây giờ Trần Văn Bân đã có mục tiêu mới, đối với cậu, người bạn Kinh Nhiên này đã trở nên trong suốt, nên không thèm chào hỏi Kinh Nhiên.
Trong mắt cậu chỉ có Phương Trân Trân.
Trần Văn Bân đã từng nói Kinh Nhiên là một tên nhóc trọng sắc không có nhân tính, nhưng thật ra Trần Văn Bân cũng không khác là bao.
Trong mắt cậu đã không còn người bạn tốt này rồi.
Đối với người bạn này của học trưởng, Phương Trân Trân cảm thấy rất phiền, mỗi ngày đều oanh tạc cô trên WeChat, chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon, một ngày ba bữa cơm sẽ đúng giờ gửi tin nhắn hỏi hôm nay cô ăn gì. Trước nay cô đều không để ý tới, nhưng đối phương lại không cảm thấy xấu hổ, mỗi ngày thăm hỏi đúng giờ.
Phương Trân Trân thật sự muốn nói cho học trưởng Kinh Nhiên, bảo bạn anh rằng đừng quấy rầy cô, nhưng hiện tại cô và Kinh Nhiên cùng nhóm, cô sợ nếu nói như vậy với Kinh Nhiên sẽ rất xấu hổ. Cô định sau khi thi biện luận xong, sẽ kéo WeChat của Trần Văn Bân vào danh sách đen.
Lần này xui xẻo chính là, địa điểm đấu vòng loại ở Đại học Z nên không thể tránh được Trần Văn Bân.
Phương Trân Trân cảm thấy Trần Văn Bân này có chút khủng bố, trước không nói một lời đã hôn cô, hiện tại mỗi ngày oanh tạc tin nhắn, cô sợ cậu chính là mấy người cực đoan mà trên tin tức hay nói, bởi vì tỏ tình thất bại nên cưỡng bức rồi giết chết nhà gái, vứt xác xuống sông…
Phương Trân Trân nghĩ tới lập tức bị dọa khóc, mọi người thấy cô khóc, các nữ sinh vội vàng an ủi, hỏi cô bị sao vậy.
Nhưng Phương Trân Trân không chịu nói gì cả.
Cuối cùng, Cảnh Lỵ phải đưa Phương Trân Trân đến phòng vệ sinh trang điểm lại, hỏi cô nàng đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Phương Trân Trân mói chịu nói sự thật cho học tỷ, nói gần đây Trần Văn Bân đối xử với cô nàng thế nào, lại sợ cậu là người biến thái cố chấp, sợ tính mạng mình sẽ gặp nguy hiểm.
Cảnh Lỵ nghe xong, cảm thấy câm nín với cách theo đuổi này của Trần Văn Bân. Cảnh Lỵ khuyên bảo Phương Trân Trân, cũng giải thích với cô nàng rằng Trần Văn Bân khá ngốc, không biết cách theo đuổi con gái, chỉ có thể dùng cách thức xưa cũ, mặt dày quấn lấy.
Thật ra con người của cậu vẫn khá ngây thơ, sẽ không làm chuyện gì phạm pháp. Cảnh Lỵ cũng bảo đảm với Phương Trân Trân, chốc nữa sẽ bảo Kinh Nhiên nói với Trần Văn Bân, để cậu tém lại một chút.
Tảng đá treo trong lòng Phương Trân Trân cuối cùng cũng buông xuống, cô nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra, ban đầu Phương Trân Trân cũng không ghét bỏ gì Trần Văn Bân, cậu khá cao, tuy rằng giá trị nhan sắc kém hơn Kinh Nhiên, nhưng cũng coi là trai đẹp, quần áo sạch sẽ, bộ dáng thanh tú, nói cậu là sinh viên ngành Kiến Trúc thì sẽ có rất nhiều người không tin, bởi vì thoạt nhìn cậu trông giống như sinh viên nghệ thuật. Trần Văn Bân cũng thường xuyên đi viện dưỡng lão thăm các cụ, cũng là người tốt bụng.
Nhưng ngày đó sau khi ra khỏi viện dưỡng lão, trên đường về nhà, không hiểu sao Trần Văn Bân lại tỏ tình với cô, làm cô cảm thấy quá đường đột. Cô đã từ chối rõ ràng, nhưng đối phương còn hôn cô một cái! Quả thực không thể dùng từ đơn giản để hình dung…
*
Vòng loại trôi qua, nhóm Kinh Nhiên được vào vòng bán kết.
Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên định về trường ăn cơm chiều, Kinh Nhiên có phần tài liệu để ở kí túc xá, phần tài liệu đó cần phải giao cho giảng viên hướng dẫn trước giờ cơm chiều, nên anh về kí túc xá lấy tài liệu trước, còn Cảnh Lỵ đứng dưới kí túc xá nam đợi anh.
Kinh Nhiên cầm tài liệu xuống lầu, nhìn thấy Cảnh Lỵ và Lâm Tuệ Vinh đứng chung một chỗ nói chuyện.
Như đã nói, rất lâu rồi Kinh Nhiên chưa gặp lại Lâm Tuệ Vinh, nghe nói cậu ta là vận động viên của đội trong nước, rất ít khi xuất hiện trong trường học.
Kinh Nhiên đi đến gần bọn họ, nghe được đối thoại của hai người:
Lâm Tuệ Vinh: “Cảnh Lỵ, chúng ta hủy bỏ đánh cược đi, cậu không cần phải hẹn hò với Kinh Nhiên nữa.”
Cảnh Lỵ: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi đã hẹn hò với Kinh Nhiên được ba tháng, cậu phải tuân thủ theo ước định, không được quấn lấy tôi!”
Kinh Nhiên nhớ tới hai tháng trước, Lâm Tuệ Vinh nói cho anh, Cảnh Lỵ là vì đánh cược thua với Lâm Tuệ Vinh, nên mới hẹn hò với anh.
Kinh Nhiên cho rằng Lâm Tuệ Vinh chỉ là do ghen ghét anh nên mới nói như vậy…