//
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
Sau khi thành viên nhóm biện luận tiếp thu chỉ đạo của giảng viên hướng dẫn bên ngoài phòng giáo vụ xong, thì rời khỏi khu giảng dạy của Khoa Ngoại Ngữ.
Cảnh Lỵ thật sự là một người bạn gái nhị thập tứ hiếu, vẫn luôn đứng chờ Kinh Nhiên ở dưới cây nhỏ bên ngoài khu giảng dạy của Khoa Ngoại Ngữ. Mùa hè thành phố G tới sớm, nhiệt độ tháng tư dần tăng cao, Cảnh Lỵ bị nóng nên khó chịu, cô chạy tới quầy bán quà vặt mua một cây kem, vừa ăn vừa đi trở lại.
Đúng lúc nhóm người Kinh Nhiên cũng đi ra ngoài.
“Nhiên Nhiên.” Cảnh Lỵ liếm kem, gọi Kinh Nhiên.
Kinh Nhiên nhấp môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn Cảnh Lỵ. Dạ dày của Kinh Nhiên không tốt, nhưng lại thích ăn lạnh, bà ngoại bảo Cảnh Lỵ ở trường học nhớ canh chừng Kinh Nhiên đừng để anh lén ăn đồ lạnh.
Lần này thì hay rồi, Cảnh Lỵ cầm một cây kem đứng ngay trước mặt anh, “Quyến rũ” anh.
“Hì hì.” Cảnh Lỵ hơi xấu hổ, biết rõ Kinh Nhiên không thể ăn, lại còn cầm tới khoe khoang trước mặt anh, đúng là không tốt. Cảnh Lỵ đưa cây kem đến bên miệng Kinh Nhiên, nói: “Cho anh liếm một miếng đó, em không nói với bà ngoại đâu.”
Cảnh Lỵ cho rằng công ‘trúa’ nhỏ sẽ ngạo kiều từ chối nó, kết quả anh không hề có khí phách mà liếm một cái, còn cắn một miếng. Cảnh Lỵ vội vàng lấy kem về, nói: “Được rồi, được rồi, không thể ăn nữa.”
Ba thành viên của nhóm biện luận đi ở phía sau, nhìn cặp tình nhân đứng ở trước mặt bọn họ rải thức ăn cho chó, đúng là không biết tốt xấu gì cả, thật quá đáng!
Lý Tuyết Tình nghe thấy hai từ “Bà ngoại” Cảnh Lỵ nói, tự hỏi là đang nói bà ngoại của ai? Chẳng lẽ là bà ngoại của Kinh Nhiên? Anh đã dẫn cô ta về nhà gặp người lớn rồi? Chú dì cũng đồng ý cho Kinh Nhiên quen bạn gái như vậy ư?
Đây chính là học tra hạng nhất đếm ngược của Ngành Quản Lý đấy!
Cả nhóm định đến phòng tự học ở thư viện thảo luận nội dung đề biện luận, Cảnh Lỵ cũng đi qua theo, cô giống như lúc trước, chỉ ngồi ở bàn bên cạnh, cầm di động đeo tai nghe xem phim, thỉnh thoảng nhàm chán thì nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của công ‘trúa’ nhỏ, đúng lúc Kinh Nhiên đang nhìn cô, hai người đều nhìn nhau cười một cái.
Mặc dù Kinh Nhiên thường liếc mắt đưa tình với Cảnh Lỵ, nhưng khi anh thảo luận cùng thành viên nhóm thì vẫn nghiêm túc, không bị quấy rầy. Nhưng Lý Tuyết Tình cảm thấy Cảnh Lỵ rất chướng mắt, làm hại Kinh Nhiên không chú ý đến cô ta.
Đột nhiên Lý Tuyết Tình nghiêm khắc nói với Cảnh Lỵ: “Bạn học, phiền bạn cách xa chúng tôi một chút được không, bạn như vậy sẽ quấy rầy đến chúng tôi đấy.”
Lý Nhụy Hoa và Phương Trân Trân đang nghiêm túc nghe Kinh Nhiên phát biểu ý kiến, đột nhiên bị Lý Tuyết Tình quấy rầy, bọn họ nhìn Cảnh Lỵ, lại nhìn Lý Tuyết Tình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cảnh Lỵ cảm thấy không thể hiểu nổi, nhân lúc mọi người không chú ý cô mới liếc mắt với Kinh Nhiên, anh vừa nói chuyện với thành viên trong nhóm, vừa nháy mắt mấy cái với cô.
Liếc… Liếc mắt cũng sai hả?
Cũng không có liếc cô hoa hậu giảng đường này, cô ta gấp cái gì?
Lý Tuyết Tình còn trừng mắt nhìn cô, giống như cô thật sự đã làm chuyện gì quấy rầy đến người khác.
Phương Trân Trân thấy bầu không khí xấu hổ, hỏi Lý Tuyết Tình: “Học tỷ, sao vậy ạ?”
Lý Tuyết Tình không giải thích với Phương Trân Trân, tiếp tục nói với Cảnh Lỵ: “Cô ở chỗ này lộn xộn đến nỗi khiến người ta phiền lòng, quấy rầy chúng tôi thảo luận!”
Kinh Nhiên không thích Lý Tuyết Tình, khi còn nhỏ bắt nạt anh thì thôi đi, bây giờ còn định bắt nạt bạn gái của anh? Không chờ Cảnh Lỵ lên tiếng, Kinh Nhiên đã nói: “Bạn học Lý Tuyết Tình, tôi cảm thấy bạn không thích hợp ở trong nhóm chúng tôi, phiền bạn rời đi.”
Lý Tuyết Tình trừng to mắt nhìn Kinh Nhiên, hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu kêu tôi rời nhóm? Nhưng tôi được giáo sư chỉ định vào nhóm đấy.”
Kinh Nhiên lạnh nhạt nói: “Tôi là nhóm trưởng, nếu trong nhóm có người không hợp với thành viên khác trong nhóm, tôi sẽ xin giảng viên hướng dẫn.”
Lý Tuyết Tình cười lạnh: “Tôi không hợp với ai?”
Kinh Nhiên trả lời không chút cảm xúc: “Tôi!”
“Cậu…” Lý Tuyết Tình bị Kinh Nhiên chọc tức tới nỗi không thể nói được gì, nhìn anh ngây ngô còn cho rằng anh là túi khí giống trước kia, thì ra là còn thù dai như vậy, nếu vậy kế hoạch của cô ta xem như vô dụng. Lý Tuyết Tình cầm tài liệu mình để trên bàn, kiêu căng rời đi. Dù sao cô ta cũng là học trò cưng của Khoa Ngoại Ngữ, giảng viên hướng dẫn không đồng ý chô cô ta rời nhóm, vậy thì chờ Kinh Nhiên tới xin cô ta về.
Vừa rồi đã thảo luận một giờ, Kinh Nhiên để Lý Nhụy Hoa và Phương Trân Trân nghỉ ngơi một chút. Lý Nhụy Hoa và Phương Trân Trân cầm bình nước đi đến phòng trà nước, Cảnh Lỵ đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, lấy tay bóp bóp vai, mát xa cho anh, giọng điệu lấy lòng: “Thoải mái không?”
“Không thoải mái, đau quá!” Kinh Nhiên không thích loại mát xa đấm bóp thế này.
Hành động vừa nãy của công ‘trúa’ nhỏ đẹp trai muốn bùng nổ, Cảnh Lỵ còn cho rằng Kinh Nhiên sẽ rất ngu ngơ, thờ ơ không biết người khác đang bắt nạt bạn gái của anh. Kết quả, công ‘trúa’ nhỏ trực tiếp đuổi Lý Tuyết Tình đi.
Cảnh Lỵ khen Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, đợi lát nữa em mời anh ăn cơm nha.”
“Anh thích hôn cơ.”
Nè ——
Đã nói là cuối tuần không ở trường học thì mới có thể hôn mà, đừng phá bỏ quy định như thế!
Mấy ngày sau, Lý Tuyết Tình vẫn luôn chờ Kinh Nhiên tới xin cô ta trở về nhóm biện luận, kết quả Kinh Nhiên không hề tới tìm cô ta.
Cô ta cho rằng Kinh Nhiên mặt mỏng, không có mặt mũi để tới, nên cô ta lén hỏi Phương Trân Trân cùng khoa. Kết quả Phương Trân Trân nói cho cô ta, giảng viên hướng dẫn đã đồng ý yêu cầu của Kinh Nhiên, đổi thành một thành viên trước đó trong Molly Team của anh.
Lý Tuyết Tình tức điên, vốn dĩ cô ta muốn lấy danh hiệu ba lần liên tiếp tranh giải giữa các trường, không ngờ hiện tại lại bị hủy tư cách dự thi.
*
Bất giác đã đến ngày lễ 1 tháng 5, Cảnh Lỵ còn chưa tan học mà mẫu thân đại nhân đã gửi WeChat xác nhận xem cô có định dẫn bạn trai về không, còn hỏi Cảnh Lỵ có ngủ cùng phòng với bạn trai không, nếu không thì để bà chuẩn bị dọn dẹp phòng cho khách.
Cha mẹ Cảnh Lỵ đã học tập và làm việc ở nước Mỹ mười mấy năm, tư tưởng khá thoáng, giáo dục trẻ nhỏ đều theo biện pháp nuôi thả.
Con gái quen bạn trai, muốn ở chung với bạn trai thế nào thì bọn họ đều tôn trọng.
Nhưng phần lớn thời gian Cảnh Lỵ trưởng thành trong nước, thường xuyên sống trong trường học, ít khi tâm sự cùng ba mẹ, cảm thấy nói mấy chuyện này cho ba mẹ thì có chút ngượng ngùng. Thậm chí không muốn để người trong nhà biết cô và Kinh Nhiên đã thân mật đến mức độ nào.
Cảnh Lỵ soạn xong tin nhắn, gửi qua:
【 Hoa Nhài: Tách ra ngủ 】
【 Mẫu Thân Đại Nhân: Hiếm khi thấy người trẻ tuổi bây giờ bảo thủ như vậy đấy. 】
【 Cảnh Lỵ:…】
Suýt chút nữa là Cảnh Lỵ bị tin nhắn của mẫu thân đại nhân nhà mình chọc tức đến hộc máu.
Sau khi tan học, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ăn cơm trưa ở trường xong thì xuất phát về thành phố D. Lúc ra đến cổng trường, Kinh Nhiên muốn về kí túc xá lấy một ít đồ, từ kí túc xá nam Kinh Nhiên đi xuống, mang một cái ba lô, hai tay xách theo mấy túi giấy tinh xảo.
Cảnh Lỵ tò mò hỏi: “Gì vậy anh?” Cảnh Lỵ lấy túi quà tặng trong tay anh, mở ra thì thấy mấy loại đồ bổ có tổ yến thô, nhân sâm, nhung hươu.
“Sao anh mua được mấy cái này?” Cảnh Lỵ kinh ngạc hỏi, không nói đến Kinh Nhiên vẫn đang là sinh viên, không thích hợp tiêu số tiền lớn như vậy, hơn nữa chỉ là gặp mặt người lớn bình thường thôi, lại không phải cầu hôn!
Kinh Nhiên trả lời: “Đây là mẹ anh chuẩn bị, vừa gửi tới trường ngày hôm qua, đây chỉ là chút tâm ý thôi.”
Chút tâm ý…
Quá quý…
Cảnh Lỵ buồn rầu, lần sau đi gặp người lớn trong nhà Kinh Nhiên, cô không có nhiều tiền để mua thứ tốt như vậy.
Kinh Nhiên nhìn ra được Cảnh Lỵ đang buồn, sợ cô không cho anh mang đồ đi thành phố D, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lỵ Lỵ, đây là bạn mẹ anh tặng, chỉ là tặng nhiều quá, nhà anh ăn không hết, cho nên mới mang một ít đến nhà em.”
Cảnh Lỵ nửa tin, hỏi: “Thật không? Nhưng nhà anh quen người rất có tiền à, đưa nhiều đồ bổ như vậy.”
“Chắc là cô đó bán sỉ đồ bổ, lấy hàng rất dễ.” Mấy thứ này thật sự là do một người cô quen biết tặng.
“À… Vậy được rồi.” Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên mỗi người xách hai túi đồ bổ rời khỏi trường học, đi xe buýt đến thành phố D.
Thành phố D ở ngay cách vách thành phố G, một giờ sau, đã đến trạm xe thành phố D. Cha mẹ Cảnh Lỵ lái xe tới đón hai bạn nhỏ, lần đầu gặp mặt Kinh Nhiên khiến cho ba mẹ Cảnh đều sợ ngây người.
Mẹ Cảnh hơi si mê hỏi: “Con… Con… Con là diễn viên hả?”
Cảnh Lỵ cảm thấy mẹ của mình có chút mất mặt.
Sau khi ba mẹ Cảnh đón được hai bạn nhỏ thì lập tức lái xe về nhà, ba Cảnh bận lái xe nên khá ít nói, nhưng mẹ Cảnh lại nói rất nhiều, liên tục nói chuyện với Kinh Nhiên, biểu hiện của anh cũng rất lễ phép.
“Nhiên Nhiên, ba mẹ con làm việc gì.” Trong quá trình nói chuyện phiếm mẹ Cảnh vô ý hỏi.
Kinh Nhiên đang định trả lời, Cảnh Lỵ lại không hài lòng nói: “Mẹ, mẹ hỏi mấy cái này làm gì?”
Cảnh Lỵ cảm thấy mình và Kinh Nhiên ở bên nhau, là bởi vì cô thích con người của Kinh Nhiên, chứ không phải gia cảnh của anh. Không muốn cha mẹ phải xem gia cảnh của anh thì mới quyết định người này có đáng để qua lại hay không.
Mẹ Cảnh trêu ghẹo: “Nhìn con đi, nhanh như vậy mà đã che chở bạn trai, được rồi, được rồi, mẹ không hỏi.”
Sau khi về đến nhà, mẹ Cảnh để Kinh Nhiên đến phòng cho khách nghỉ ngơi, sau đó lén kéo Cảnh Lỵ hỏi: “A Lỵ, Nhiên Nhiên có phải gay không, thế mà không ngủ chung phòng với con?”
Cảnh Lỵ: “…”
Mẹ thân yêu, mẹ thật sự muốn thảo luận vấn đề này với con gái yêu của mẹ à?
Mẹ Cảnh lại suy nghĩ, hỏi: “Thật ra, có phải tụi con đã ngủ rồi không? Là do ở nhà nên con ngại không dám ngủ cùng thằng bé?”
Cảnh Lỵ: “…”
Giải thích cho kĩ “Ngủ rồi” này là có ý gì đây?
Cảnh Lỵ mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ đừng có hỏi mấy vấn đề này được không?”
“Nè, không phải là do mẹ sốt ruột cho con à, con nhìn đi Nhiên Nhiên đẹp trai như vậy, học lại giỏi, còn lễ phép, con không giữ chặt thằng bé, lỡ như nó bị người ta cướp mất thì sao bây giờ?”
Cảnh Lỵ ngạo kiều trả lời: “không có đâu!”
Cho dù có bắt lấy trái tim của công ‘trúa’ nhỏ, thì cũng không phải dựa vào phương pháp thấp kém này nhé.
Cảnh Lỵ đi đến phòng cho khách, khóa cửa lại, miễn cho mẹ Cảnh nhiều chuyện nên cố tình đi vào.
Ba Cảnh nói công ty còn chút việc cần phải xử lí, để hai đứa nhỏ ở nhà ngủ một giấc, buổi tối lại dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Cảnh Lỵ không gõ cửa, tiến vào phòng xong lập tức đóng khóa cửa loại, đúng lúc Kinh Nhiên đã cởi hết chỉ còn mỗi cái quần lót, chuẩn bị mặc áo ngủ. Từ tuần trước đi biển đã được chiêm ngưỡng dáng người của công ‘trúa’ nhỏ, nên lần này Cảnh Lỵ nhìn nó cũng không còn cảm giác ngượng ngùng như lúc trước.
Cảnh Lỵ nhìn chằm chằm Kinh Nhiên mặc đồ ngủ, anh hơi mất tự nhiên, mặc xong đồ ngủ hỏi: “Sao em nhìn anh chằm chằm vậy?”
Cảnh Lỵ nhớ vừa rồi mẹ Cảnh có ám chỉ mấy việc không đứng đắn, hai má đỏ bừng lên, cô thật sự muốn gõ đầu mình một cái, cái đầu óc ngu ngốc này, sao lại diễn mấy cái hình ảnh không dành cho thiếu nhi vậy hả?