//
Nguồn: Sưu Tầm
Edit: Phưn Phưn
“Nhiên Nhiên?”
Bà ngoại như không tin nhìn người trước mắt có cách ăn mặc theo trào lưu của nam sinh hiện nay, trông anh vô cùng giống với minh tinh trẻ tuổi trên biển quảng cáo, cũng không thể nhìn ra nam sinh này cùng với đứa cháu ngốc của mình có chút dính dáng nào. Muốn dính dáng cũng có, chính là cái giọng nói kia, còn có thói quen gãi sau ót.
Bà ngoại đặt đồ trong tay xuống ghế đơn, đi đến trước mặt cặp tình nhân nhỏ, mở to hai mắt quan sát gương mặt của Kinh Nhiên. Bởi vì đầu nấm đông cô của Kinh Nhiên che đi cái trán, lông mày và đôi mắt, nên bà ngoại cũng không biết nếu anh hất tóc lên sẽ là bộ dạng gì.
Bà dùng tay nâng mặt anh, nửa mặt dưới quả thật giống Kinh Nhiên như đúc.
Bà ngoại hạ lệnh: “Xoay người.”
Kinh Nhiên ngoan ngoãn xoay người, đột nhiên bà ngoại kéo quần Kinh Nhiên xuống lộ ra da thịt nửa mông, bên trên có một cái bớt màu nâu giống hình trái tim, lúc này bà mới xác nhận đây đúng là chái trai của mình.
Hành động này của bà ngoại khiến Kinh Nhiên sợ tới mức lập tức kéo quần lên, hoảng hốt xoay người, nói: “Bà ngoại, sao bà lại lột quần của con.”
“Tên nhóc này, gào cái gì mà gào, lúc nhỏ không phải đều là bà giúp con tắm rửa à?” Bà ngoại đã nuôi Kinh Nhiên từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn coi anh là một người bạn nhỏ.
Cảnh Lỵ cũng nhìn đến ngây người, vừa rồi cô thấy mông của công ‘trúa’ nhỏ, trên bờ mông trắng nõn đó còn có một vết bớt hình trái tim!
Muốn cười quá, trời ạ, không được cười, công ‘trúa’ nhỏ sẽ giận mất!
“Chà, đúng là cháu ngoại của bà, trông đẹp trai thế, quả nhiên là di truyền vẻ đẹp của bà mà!” Bà ngoại vô cùng vui vẻ nhéo nhéo mặt Kinh Nhiên, yêu thích không buông tay.
“Không phải con di truyền diện mạo của ông ngoại sao?” Kinh Nhiên đã từng xem ảnh chụp thời trẻ của ông ngoại, cho tới nay đều cảm thấy mình giống với ông ngoại lúc trẻ.
Bà ngoại thật sự bị đứa cháu EQ thấp này chọc cho tức giận, đến dỗ ngọt người ta mà cũng không biết! Bà dùng sức nhéo khuôn mặt của anh: “Nếu không có bà thì sao có mẹ con? Làm sao có con? Con chính là di truyền từ bà!”
“Dạ…” Bà ngoại nói đúng, ít nhất một phần tư huyết thống của anh là tới từ bà.
Bà ngoại cười hỏi: “Lỵ Lỵ, là con dẫn Nhiên Nhiên đi cắt tóc sao?”
Cảnh Lỵ gật đầu.
“Bà biết là con mà, tên ngốc này sao có thể đột ngột thông suốt mà đi cắt tóc chứ. Lỵ Lỵ à, cảm ơn con đã biến Nhiên Nhiên thành người bình thường.”
Ở một bên Kinh Nhiên vô cùng buồn bực: Trước kia con không bình thường chỗ nào?
Lúc chạng vạng, bà ngoại nấu cơm trong phòng bếp, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ở trong phòng ngủ dọn đồ chuẩn bị về trường. Cảnh Lỵ đã đặt mua không ít quần áo mới cho Kinh Nhiên, xếp xong từng cái, đặt vào trong ba lô để anh mang về trường học.
Kinh Nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ đang dọn đồ, cô ngước mắt nhìn anh, lại gục đầu xuống dọn quần áo, hỏi: “Sao lại nhìn em chằm chằm thế?”
Kinh Nhiên hơi buồn bực hỏi: “Có phải về trường là không thể hôn nữa đúng không?”
Cảnh Lỵ vừa dọn đồ vừa trả lời rất tự nhiên: “Đương nhiên, trường học chỗ để học.”
“… Nhưng em học rất kém.”
Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn Kinh Nhiên, tiếp tục thu dọn.
Cuối cùng, Cảnh Lỵ cười nói: “Nhiên Nhiên, em dọn xong giúp anh rồi, có phải em rất hiền dịu không? Khen em, khen em đi.”
Kinh Nhiên: “…”
*
Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ mặc áo đôi đã mua lần trước, ngồi tắc xi trở về trường học. Tối chủ nhật, cổng lớn của trường có rất nhiều sinh viên, đều là người cuối tuần ra ngoài rồi trở về trường học.
Tắc xi dừng ở trước cổng, sau khi Kinh Nhiên trả tiền xong, cặp tình nhân nhỏ bước xuống xe, tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ rất dễ thu hút sự chú ý của người đi đường. Lúc tới Kinh Nhiên có mua một ít trái cây cho Cảnh Lỵ, anh lấy túi hoa quả từ tay cô, giúp cô xách nó, Cảnh Lỵ thì khoác tay Kinh Nhiên cùng đi vào sân trường.
Cách đó không xa có một số tiếng bàn luận:
“Tôi không nhìn lầm chứ, nữ sinh vừa rồi không phải là hoa khôi của Ngành Quản Lý à? Bạn trai của cậu ta không phải là tên gián đất học cùng ngành sao?”
“Đúng đó, hình như cậu ta chia tay với tên gián đất kia, sau đó quay lại, vừa quay lại chưa tới một tuần đã thay bạn trai? Tên gián đất kia thật đáng thương…”
“Cậu kia đẹp trai quá, giống như diễn viên Hàn Quốc vậy đó, đến Lâm Tuệ Vinh còn không sánh bằng! Nhưng mà, trường chúng ta có người này à?”
*
Kí túc xá nam phòng 507
Ở kí túc xá Triệu Tử Hằng nhàm chán dùng máy tính lướt diễn đàn của trường, nhìn thấy một tin tức mới mẻ vừa đăng lên.
Triệu Tử Hằng kích động gào lên: “Kiến Hoa, Trung Hoành, hai cậu mau đến xem này, lão đại bị xanh rồi!”
Tào Kiến Hoa vừa đi vừa hỏi: “Gì vậy?”
Một tiêu đề là “Niềm vui mới của hoa khôi Ngành Quản Lý, cực giống tiểu thịt tươi Hàn Quốc!”
Trên bài PO có đăng mấy tấm hình, Cảnh Lỵ khoác tay trai đẹp xuất hiện trong sân trường. Ảnh không chụp được chính diện cậu trai kia, chỉ có góc nghiêng, chỉ cần nhìn góc nghiêng cũng thấy được vẻ hoàn mỹ của nhan sắc. Nam sinh cao cao gầy gầy, tỉ lệ dáng người rất đẹp, cắt một kiểu tóc tiểu thịt tươi đang lưu hành hiện tại, mặc áo đôi với Cảnh Lỵ, còn có giày đôi.
Sau khi xem xong Lưu Trung Hoành không khỏi cảm thán: “Thế giới này chung quy vẫn là thế giới nhìn mặt…”
Tào Kiến Hoa hơi lo lắng cho Kinh Nhiên: “Xong rồi xong rồi, lão đại bị Cảnh Lỵ vứt bỏ hai lần, cậu nói xem cậu ấy có bị sa ngã không!”
Triệu Tử Hằng cũng lo lắng: “Trễ vậy rồi mà lão đại chưa về, có phải đau lòng quá nên không về nữa?”
“Cạch.”
Cửa kí túc xá mở ra, bước vào chính là một cậu đẹp trai mang phong cách Hàn Quốc. Cậu này không phải là niềm vui mới của Cảnh Lỵ vừa bị người qua đường chụp được đăng lên diễn đàn sao?
“Cậu, là ai?” Tào Kiến Hoa vì bất bình cho Kinh Nhiên nên ngữ khí không tốt. Người này không chỉ cướp bạn gái của lão đại, mà còn muốn tới kí túc xá khiêu khích anh?
“Tôi… Kinh Nhiên.”
Những lời này, chính là những lời Kinh Nhiên nói nhiều nhất trong hai ngày nay. Mỗi lần từ nhà đi xuống lầu đến cửa hàng phụ cận mua đồ, chào hỏi với hàng xóm, họ đều hỏi anh là ai.
“Kinh Nhiên???”
Ba bạn cùng phòng không hẹn mà cùng thò lại gần xoa nhéo mặt Kinh Nhiên, lầm bà lầm bầm:
“Phẩu thuật thẩm mỹ hả?”
“Hình như không có.”
“Trời đ*, sao lại trở nên đẹp trai như thế?”
“Má ơi, thật sự là lão đại…”
…
Kinh Nhiên bị bọn họ niết đau, vội vàng đẩy họ ra, lui về phía sau. Dùng tay xoa mặt mũi mình, hỏi: “Xem xong chưa?”
Tào Kiến Hoa hỏi: “Lão đại, cậu bị cái gì kích thích mà chưng diện lên thế?”
Kinh Nhiên nâng tay sửa lại kiểu tóc của mình, nói: “Tôi chuẩn bị đi gặp cha mẹ của Cảnh Lỵ.”
Lần trước Cảnh Lỵ say rượu cắn cổ Kinh Nhiên, bị bạn cùng phòng nhìn thấy dấu cắn ở cổ anh, cho rằng anh đã phá thân. Lần này Kinh Nhiên chuẩn bị gặp người lớn, các bạn cùng phòng đều kinh ngạc rối rít hỏi: “Cảnh Lỵ mang thai hả?”
Kinh Nhiên nghi hoặc: “Vì sao Lỵ Lỵ lại mang thai?”
*
Sáng sớm, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên chạy bộ xong thì đến nhà ăn ăn sáng. Sinh viên xung quanh đều nhìn hai người bọn họ, mọi người đều tò mò cậu đẹp trai này là học năm nào, họ chưa bao giờ gặp qua dáng dấp đẹp trai đến nghịch thiên thế này trong trường, thậm chí có một số người theo dõi bọn họ cùng đi đến khu giảng dạy của Ngành Quản Lý.
Kinh Nhiên trở về lớp quản lý khách sạn 1, mấy fangirl lén hỏi những người khác ở lớp 1, rằng anh đẹp trai kia là ai.
Vẻ mặt của các sinh viên lớp 1 cũng ngơ ngác, khi nào thì lớp họ có người như vậy?
Hôm nay, việc mà Kinh Nhiên làm nhiều nhất chính là tự giới thiệu bản thân mình. Mỗi tiết mới, mỗi một giảng viên vào lớp, bởi vì diện mạo của anh quá nổi bật, giảng viên đều hỏi anh từ đâu đến, mỗi lần như thế anh đều không thể không đứng lên, tự giới thiệu: “Em là Kinh Nhiên.”
Kinh Nhiên vẫn luôn để đầu nấm đông cô che đi đôi mắt và trán của mình, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Mọi người cũng không nghĩ tới, chỉ thay đổi kiểu tóc, đổi bộ quần áo, gián đất lập tức thăng chức thành giáo thảo.
Thời gian giải lao, các bạn nữ muốn nói chuyện với Kinh Nhiên, nhưng anh lấy ra từ trong ba lô một bịch bánh mì rồi đi tới phòng học lớp 2, sợ Cảnh Lỵ học xong sẽ bị đói. Các bạn nữ của lớp 1, 2 vô cùng hâm mộ Cảnh Lỵ, rõ ràng cô hẹn hò với tên bạn trai gián đất, làm thế nào mà lập tức biến thành giáo thảo? Mấy bạn nữ cùng lớp với Kinh Nhiên ba năm cũng chưa phát hiện ra anh là một người đẹp trai như thế, tức quá.
Giữa trưa sau khi tan học, Kinh Nhiên đi đến nhà ăn cùng Cảnh Lỵ. Cô vẫn như mọi ngày đi chiếm chỗ ngồi, Kinh Nhiên thì đi lấy cơm.
Kinh Nhiên chuẩn bị đi xếp hàng, bỗng một học muội bưng khay ăn, không cẩn thận đụng vào Kinh Nhiên, nước tương trong khay bắn lên áo thun của anh. Học muội tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi học trưởng, em không cố ý.”
Kinh Nhiên lạnh nhạt trả lời: “Không sao.”
Học muội áy náy lại chân thành: “Thật sự ngại quá, nếu không, anh cởi áo ra đi để em mang về kí túc xá giặt ạ?”
Kinh Nhiên nói xong, chuẩn bị đi: “Không cần, chỉ dơ chút thôi.”
Học muội duỗi tay kéo Kinh Nhiên lại, khăng khăng: “Không được, quần áo là em làm dơ, em nên chịu trách nhiệm giặt sạch.”
Kinh Nhiên: “Cô có thể đừng làm tốn thời gian của tôi được không, tôi phải xếp hàng mua cá kho, nếu chậm sẽ không còn.”
Nhưng học muội lại không cho Kinh Nhiên đi, chuyển đề tài: “Học trưởng thích ăn cá kho ạ? Để hôm khác em làm cho anh ăn.”
“Không cần, tôi cũng biết nấu, là bạn gái tôi thích ăn.” Kinh Nhiên kéo tay học muội ra, nôn nóng: “Cô đừng có kéo tôi, lát nữa bạn gái tôi mà không có cá kho để ăn, thì cô ấy chỉ có thể ăn chay.”
Cuối cùng Kinh Nhiên cũng chọn được một phần cá kho, bưng hai khay ăn về tìm Cảnh Lỵ.
Cảnh Lỵ đứng lên, nhận lấy khay trong tay anh, đặt ở trên bàn cơm.
Cảnh Lỵ để ý thấy trên áo thun của Kinh Nhiên có vết nước tương còn mới, hỏi: “Sao lại không cẩn thận để nước tương dính lên quần áo rồi?”
Kinh Nhiên cúi đầu nhìn vết bẩn trên áo, kể lại: “Vừa rồi có người không cẩn thận đụng vào anh, nước tương bắn lên áo anh.”
“Mấy người bây giờ thật là, ăn một bữa cơm mà cứ như vội đi đầu thai vậy, sợ không còn gì để ăn chắc.” Cảnh Lỵ đau lòng là do cái áo này mắc muốn chết, vốn dĩ cô chọn cho Kinh Nhiên áo thun có giá một trăm đồng, kết quả anh ghét bỏ chất lượng không tốt, đều chọn mấy cái hơn trăm đồng. “Lát nữa anh về kí túc xá thay rồi đưa áo này cho em giặt đi.”
Từ nhỏ Kinh Nhiên đã sống tự lập, không ngại làm việc nhà: “Anh có thể giặt mà.”
Cảnh Lỵ cười nói: “Nghĩa vụ của bạn gái chính là giặt quần áo cho bạn trai.”
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy nghĩa vụ của bạn trai là gì?”
“Yêu em, chiều em, bảo vệ em!”
Kinh Nhiên gật đầu, nói: “Anh sẽ làm được.”
Cảnh Lỵ cười, hai người nhìn nhau cười rồi bắt đầu ăn cơm.
*
Buổi chiều, thừa dịp không có tiết học nên Kinh Nhiên đến Khoa Ngoại Ngữ để nhận tiền thưởng của cuộc thi biện luận Tiếng Anh. Mới vừa ra khỏi phòng giáo vụ thì gặp phải Lý Tuyết Tình đang định đi đến phòng giáo vụ.
Lý Tuyết Tình trông thấy Kinh Nhiên, thật sự không thể tin được trong cuộc sống này lại có một nam sinh đẹp trai đến thế. Chiều cao 1m85, gương mặt đẹp trai, tóc nhuộm màu nâu, dáng người không tồi, phong cách ăn mặc cũng rất đẹp. Nói thật, từ ánh mắt đầu tiên là đã đem đến cảm giác rung động.
Anh đẹp trai này là của Khoa nào, cô ta ở Đại học J ba năm nhưng chưa từng gặp qua một cực phẩm nhân gian như vậy.
Đúng rồi, không phải giáo thảo của Đại học J là Lâm Tuệ Vinh sao? Rõ ràng người này còn đẹp hơn cả Lâm Tuệ Vinh nữa!
Nhất định không phải là sinh viên của trường, nhưng anh mới vừa đi ra khỏi phòng giáo vụ của Khoa Ngoại Ngữ…
Đúng rồi, không phải hôm trước Khoa Ngoại Ngữ có hợp tác với Ngành Ngôn Ngữ của Hàn Quốc sao? Bên kia sẽ có vài sinh viên Hàn Quốc tới đây làm sinh viên trao đổi, nói không chừng anh chính là một trong số họ!
Nhìn cả người anh mang phong cách Hàn Quốc là biết ngay mà.
Lý Tuyết Tình ngại ngùng đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, dùng Tiếng Hàn lưu loát nói chuyện: “Chào bạn, tôi là Lý Tuyết Tình.” ( Câu này đang nói tiếng Hàn)
Kinh Nhiên ngơ ngác: “Sao cậu lại nói chuyện với tôi bằng Tiếng Hàn?”
Lý Tuyết Tình phát hiện không ngờ đối phương lại nói được Tiếng Trung, cũng đúng, sinh viên Ngành Ngôn Ngữ của Hàn Quốc tới Trung Quốc làm sinh viên trao đổi, khẳng định sẽ biết một ít Tiếng Trung. Có lẽ là anh muốn rèn luyện Tiếng Trung nên mới không dùng Tiếng Hàn để giao tiếp. Lý Tuyết Tình lại tự giới thiệu lần nữa: “Chào cậu, tôi là Lý Tuyết Tình, chúng ta có thể làm bạn không?”
Kinh Nhiên nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể!”
Lý Tuyết Tình không nghĩ tới bản thân lại bị từ chối: “Gì cơ?”
Cô ta chính là hoa hậu giảng đường đó!
“Nhiên Nhiên, sao lâu vậy rồi mà anh chưa xuống?” Cảnh Lỵ vừa mới đi lên cầu thang, ở đầu hành lang gọi Kinh Nhiên.
Ban đầu Cảnh Lỵ định đi theo Kinh Nhiên tới lấy tiền thưởng, nhưng đột nhiên lại buồn đi vệ sinh, đã hẹn là sẽ chờ ở dưới lầu một khu giảng dạy, nhưng đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy anh xuống nên cô liền đi lên lầu hai tìm người. Đến lúc lên mới phát hiện, Kinh Nhiên đang bị tiểu biểu tạp Lý Tuyết Tình chặn đường.
Lý Tuyết Tình nhìn thoáng qua Cảnh Lỵ, đây không phải là bạn gái của đồ nhà quê Kinh Nhiên ư? Sao lại ở chỗ này?
Cảnh Lỵ đi tới, khoác tay Kinh Nhiên, hỏi: “Nhiên Nhiên, lấy tiền thưởng chưa?”
Kinh Nhiên giơ phong bì trong tay: “Cầm.”
“Khoan đã, cô vừa gọi cậu ấy là gì?” Lý Tuyết Tình dường như vừa phát hiện ra có gì đó không đúng, tại sao Cảnh Lỵ lại thân mật với nam sinh này như vậy?
Cảnh Lỵ trả lời: “Nhiên Nhiên.”
“Nhiên Nhiên?” Lý Tuyết Tình giật mình: “Kinh Nhiên?”
Kinh Nhiên gật đầu.