Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi



Edit: Phưn Phưn

Sáng sớm mùa đông, mặt trời còn chưa lên, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn mờ tối.

Kinh Nhiên tỉnh lại trên giường ngủ ở kí túc xá nam sinh, ngồi bên mép giường, hai chân rủ xuống, mượn ưu thế chân dài, lòng bàn chân cách mặt đất không xa. Nhảy một cái, liền nhẹ nhàng đứng trên mặt đất. Bên dưới giường là bàn đọc sách cá nhân cùng với tủ quần áo, ở trên bàn anh cầm lấy cặp mắt kính màu đen dày như đế chai bia rồi đeo lên, mượn ánh sáng mờ tối, mở tủ quần áo, cầm quần áo thường ngày của anh đi thay.

Một bộ quần áo thể thao chất vải bông màu xanh đen, tuy rằng có chút quê mùa, nhưng lại thích hợp cho việc vận động vào mùa đông, lại còn giữ ấm.

Sau khi rửa mặt xong, Kinh Nhiên đi tới sân thể dục.

Sáng sớm mùa đông có chút lạnh, hơn nữa lại là cuối tuần, đại khái sinh viên ngày thường thích vận động vẫn còn đang ngủ nướng, nên trên sân thể dục chỉ có ít ỏi vài người. Kinh Nhiên đeo tai nghe bluetooth lên, nghe tin tức VOA[1], rồi bắt đầu chạy chậm.

Có hai sinh viên nam, bộ dạng tân sinh viên, đang chạy bộ, chạy qua Kinh Nhiên thì có vài tiếng cười trộm. Loáng thoáng nghe được nội dung đối thoại của bọn họ, "Kiểu tóc thật xấu", "Giống một tên đần độn vậy"...

Kinh Nhiên nghe được, dường như cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chi bằng nói, anh cũng không hề để ý đến người khác đánh giá bề ngoài của anh ra sao.

Cha mẹ của Kinh Nhiên bận bịu với công việc, từ nhỏ đã lớn lên cùng bà ngoại. Bà đã từng nói với anh: Bề ngoài của con người không quan trọng, quan trọng là nội hàm.

Vì thế, Kinh Nhiên chăm chỉ học tập, vẫn luôn thi được hạng nhất trường, sau đó còn trở thành trạng nguyên của tỉnh khi thi đại học, thi vào Đại học J.

Bằng thành tích của anh có thể chọn học một ngành có độ khó cao trong Đại học J, có hàm lượng kỹ thuật chuyên nghiệp, ví dụ như: Toán học ứng dụng, Vật lý, hóa học vân vân. Nhưng cố tình đại học bá lại chọn chuyên ngành hết sức bình thường của khoa Kinh doanh —— Quản lý khách sạn.

Đã có biết bao nhiêu giảng viên Kỹ thuật và Vật lý khóc đến hôn mê, cho dù đã lên tới năm ba, thì các giảng viên Kỹ thuật và Vật lý vẫn còn khuyên anh chuyển chuyên ngành.

"Bịch, Bịch, Bịch..." Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất có quy luật.

Một hình bóng xinh đẹp vượt qua Kinh Nhiên.

Thân người của nữ sinh mảnh khảnh, vóc dáng không cao, khoảng chừng một mét sáu. Tóc đuôi ngựa thắt bím tràn đầy sức sống, mặc một bộ thể thao bằng vải nhung màu hồng trông vô cùng năng động, rất dễ khiến người khác chú ý.

Kinh Nhiên nhận ra nữ sinh đó, bởi vì đã từng tiếp xúc ở thư viện, nên có chút để ý tới cô.

Nhớ buổi sáng hôm đó, anh ở thư viện học bài, cho đến giữa trưa mới tạm dừng, định đến nhà ăn ăn cơm. Anh thu dọn xong sách vở, ngày đó mang hơi nhiều sách, đến năm sáu cuốn, anh mang xuống cầu thang.

Giữa cầu thang có hai nam sinh ăn mặc thời thượng theo trào lưu vừa lên lầu, vừa đùa giỡn.

Trong đó có một nam sinh vô tình đụng phải Kinh Nhiên, nhất thời Kinh Nhiên ôm không chặt, sách vở trong ngực đều rơi xuống, lăn xuống mấy bậc cầu thang. Kinh Nhiên dùng tay đẩy mắt kính gọng đen dày như đế bình thủy tinh ở trên mũi, nhìn hai nam sinh đó, hẳn là học đệ đúng không nhỉ?


Kinh Nhiên còn chưa nói gì, nam sinh đã ra vẻ người xấu cáo trạng trước, ngữ khí trách móc ghét bỏ: "Mày đi đường kiểu gì vậy?" Nâng tay lên, vỗ đầu vai mà mình vừa đụng vào người Kinh Nhiên, phảng phất như vừa đụng phải thứ gì đó dơ bẩn.

(Pheng: Uầy công trúa nhỏ Nhiên Nhiên qua đây để chị đập nó.)

Vẻ mặt của Kinh Nhiên cũng ngơ ngác...

Tam quan đâu?

Tiết tháo đâu?

Thế giới này bị gì vậy?

Hai nam sinh đó giống như nhìn thấy vi khuẩn, vội vàng rời khỏi cầu thang.

Kinh Nhiên xuống lầu, ngừng ở bậc thang, chuẩn bị khom lưng nhặt sách giáo khoa đang nằm trên mặt đất. Thì đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn đã ngồi xổm xuống trước anh, nhanh chóng nhặt từng cuốn sách giáo khoa lên. Nữ sinh đó đứng dậy, duỗi tay đưa sách vở cho anh, cười ngọt ngào.

Nụ cười kia vô cùng rạng rỡ, giống như ánh mắt trời ấm áp vào mùa đông.

"Của cậu đây."

Kinh Nhiên ngây ngốc duỗi tay nhận lấy sách vở.

Hình như hai mươi năm qua, chưa từng có một nữ sinh nào chủ động mỉm cười với anh.

Tóc của nữ sinh ấy rất dài lại còn quăn, trên người có một mùi hương sữa dưỡng ẩm nhàn nhạt, ngửi thấy thật khiến cho người ta thoải mái. Ngũ quan của nữ sinh rất tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua rất tự nhiên rất có tinh thần. Dưới hàng lông mi cong cong là đôi mắt hạnh ngập nước, cô chớp mắt một cái, trông có chút nghịch ngợm. Khóe miệng hơi nhếch lên, vẫn luôn duy trì nụ cười xinh đẹp, khiến cho người ta cảm thấy thật gần gũi...

Kinh Nhiên vẫn luôn vùi đầu học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, dường như chưa từng có giờ khắc này, nghiêm túc mà nhìn một người nữ sinh.

"Tạm biệt."

Kinh Nhiên còn chưa kịp nói cảm ơn, thì nữ sinh đã vội vàng chạy lên cầu thang, rời khỏi thang lầu.

Mùi thơm thoang thoảng biến mất, giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng...

Nữ sinh đó là năm mấy?

Chuyên ngành nào?

Lớp nào?


Tên của cô là gì?

Thật sự muốn biết...

Lần đầu tiên Kinh Nhiên cảm thấy hứng thú với một nữ sinh đến vậy, cô giống như môn Toán cao cấp mà anh yêu nhất, thật sự muốn từng bước một giải ra tất cả.

Tối hôm đó, Kinh Nhiên cùng các bạn cùng phòng đi nhà ăn để ăn cơm chiều. Phong cách của các bạn cùng phòng cũng không khác Kinh Nhiên là bao, đều lôi thôi lếch thếch, mặc quần áo quê mùa. Nhóm bọn họ xuất hiện ở nhà ăn, nhìn vào có một loại cảm giác như trạch nam.

Nhưng mà, trong nhóm bọn họ ngoại trừ Kinh Nhiên là học bá ra, thì những người còn lại đều là trạch nam thích chơi võng du.

Ở nhà ăn Kinh Nhiên lại nhìn thấy nữ sinh đã gặp ở thư viện, đang bưng khay đồ ăn đi tìm chỗ ngồi.

Tào Kiến Hoa hỏi: "Lão đại, đang nhìn gì vậy?"

Bạn cùng phòng của Kinh Nhiên đều học chuyên ngành máy tính, chỉ có anh là quản lý khách sạn, nhưng mà năng lực học tập của anh lại rất tốt, chỉ cần đọc sách một lần, là có thể học xong toàn bộ kiến thức trong cuốn sách đó. Nên thường xuyên trợ giúp các bạn cùng phòng giải quyết rất nhiều bài tập khó. Dần dà, bạn bè cùng phòng đều nhận anh làm lão đại.

Tầm mắt Kinh Nhiên không hề rời khỏi bóng dáng của nữ sinh, hỏi: "Nữ sinh đó, các cậu có biết không?"

"Trời má, lão đại, cậu đang chọc cười tớ đó hả? Đây là bạn học lớp bên cạnh cậu đấy, tên là Cảnh Lỵ. Vậy mà cậu lại không biết?" Tào Kiến Hoa không thể tin được mà nhìn Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên mờ mịt: "Lớp bên cạnh tôi? Nhưng sao cậu lại biết người của ngành Quản lý khách sạn?"

"Con mẹ nó, đây là hoa khôi ngành Quản lý đấy, xếp hạng ba trong bảng xếp hạng mỹ nữ trên diễn đàn Đại học J! Cậu đừng nói với tớ, cậu ở ngành Quản lý ba năm trời, mà không biết hoa khôi ngành các cậu là ai nhé!"

Kinh Nhiên không nói gì, vẫn luôn nhìn theo Cảnh Lỵ cầm khay ăn đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống, cùng các bạn bè nói chuyện phiếm, ăn cơm.

Thì ra hoa khôi của ngành, trách không được dáng dấp lại xinh đẹp như vậy...

【 Kết thúc hồi ức】

Cảnh Lỵ vẫn luôn chạy về phía trước, đột nhiên bị một nam sinh chặn lại.

Kinh Nhiên tò mò tới gần, tháo tai nghe bluetooth xuống, nghe bọn họ đối thoại.

"Cảnh Lỵ, tớ thích cậu rất lâu rồi, xin cậu hãy kết giao với tớ!" Nam sinh có chút thẹn thừng mà nói xong mấy câu tỏ tình.

Đột nhiên Cảnh Lỵ hỏi: "Toán cao cấp của cậu bao nhiêu điểm?"


Nam sinh căn bản không nghĩ tới Cảnh Lỵ sẽ hỏi vấn đề này, ngượng ngùng trả lời: "Cuối học kỳ một được 61 điểm."

"Không được, quá thấp, muốn làm bạn trai của tôi thì Toán cao cấp phải được điểm cao nhất!"

Nam sinh nghe được mấy lời này của Cảnh Lỵ, thì cảm thấy cô chính là đang làm khó cậu ta. Nam sinh đó cũng là sinh viên ngành Quản lý khách sạn, tuy rằng ngành Quản lý khách sạn thuộc khoa Kinh doanh, nhưng trước kia ở cao trung đa số sinh viên đều là học sinh khoa văn, Toán học đương nhiên yếu kém.

Toán cao cấp được max điểm, quả thực chính là kỳ tích, thế mà Cảnh Lỵ lại yêu cầu một học sinh khoa văn được max điểm môn Toán cao cấp.

Nam sinh thẹn quá thành giận: "Không muốn kết giao, vậy thì cứ từ chối thẳng đi, làm gì cứ phải một hai thêm cái yêu cầu kì lạ đó?"

Nam sinh nói xong, trực tiếp chạy trốn.

Cảnh Lỵ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không còn tâm trạng chạy bộ, xoay người, chuẩn bị trở về ký túc xá.

Vừa rồi Kinh Nhiên đứng ở phía sau Cảnh Lỵ, vừa quay đầu lại đập vào mắt Cảnh Lỵ là cái đầu nấm đông cô của học bá, chợt có chút giật mình.

Sao anh ta lại đứng ở đây?

Cuối cùng, Cảnh Lỵ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi bộ về.

Kinh Nhiên để ý thấy, hôm nay cô có kẻ mắt, trông rất xinh xắn, lại còn ngửi được mùi sữa dưỡng ẩm giống như ngày đó. Yết hầu của anh hơi chuyển động, bình sinh lần đầu tiên chủ động nói chuyện với một nữ sinh cùng tuổi: "Toán cao cấp của tôi max điểm."

Đúng lúc Cảnh Lỵ đi qua anh, dừng bước chân lại hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"

Kinh Nhiên gật đầu: "Ừ."

"Max điểm thì sao?" Cảnh Lỵ cho rằng Kinh Nhiên đang khoe khoang bản thân được max điểm môn Toán cao cấp, nên có chút khó chịu. Bởi vì cô ở Đại học J hai năm, Vẫn không qua được môn Toán cao cấp, thi lại cũng không qua. Nên cô ghét nhất là có người khoe thành tích môn Toán cao cấp ra trước mặt cô.

Kinh Nhiên nhắc nhở: "Không phải cậu vừa mới nói sao, muốn làm bạn trai của cậu, thì Toán cao cấp phải được max điểm?"

"Tôi..."

Chỉ thấy hai má của Cảnh Lỵ đỏ lên, nói không nên lời, sau đó vội vã chạy mất.

Kinh Nhiên nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Cảnh Lỵ, cảm thấy có chút mất mát.

Bà ngoại từng nói: Bề ngoài của con người không quan trọng, quan trọng là nội hàm.

Có lẽ, Cảnh Lỵ chỉ là một người coi trọng vẻ bề ngoài...

Cũng không thể trách cô, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân mà.

Mà anh, về sau anh sẽ gặp được một nữ sinh vì tài hoa của anh, mà nguyện ý ở bên anh.

*


Đảo mắt qua đi, học kỳ một năm ba kết thúc, sinh viên về nhà ăn tết trở lại trường, lại bắt đầu một học kỳ mới.

Sau kỳ nghỉ đông trở về trường, Kinh Nhiên vẫn là bộ dạng quê mùa như cũ, đầu nấm đông cô, đeo một cặp mắt kính gọng rất dày, đồ thể thao chất liệu vải bông màu xanh đen. Cầm mấy quyển bài tập Tiếng Anh ngồi ở thư viện làm vài bộ đề.

Bất tri bất giác đã tới xế chiều, anh thu dọn sách vở, rời khỏi thư viện, đi qua sân trường rồi vào nhà ăn.

"Bạn học Kinh Nhiên, có thể kết giao với tôi không?"

Cảnh Lỵ không biết từ nơi nào xông tới, không hề phòng bị mà xuất hiện ở trước mặt anh.

Cô vừa mới nói cái gì?

Không nghe rõ...

Kinh Nhiên có chút ngây ngốc nhìn Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ thấy Kinh Nhiên không phản ứng, vội vàng hỏi: "Tôi nói, chúng ta có thể kết giao không?"

Nhiệt độ không khí cuối tháng hai, tuy rằng là mùa xuân, nhưng mà vẫn có hơi lạnh.

Gió lạnh thổi qua, vậy mà Kinh Nhiên lại cảm thấy: Ngọn gió này, thật ấm áp.

Bà ngoại, bà nói không sai, vẻ ngoài không quan trọng, quan trọng là nội hàm.

Kinh Nhiên gật đầu, đáp lại ——

"Được!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu anh Kinh mà biết em gái Cảnh do bị thua cược nên mới kết giao với anh, chắc có lẽ sẽ khóc đến chết mất?

Ha ha ha ha ha ha...

Editor có lời muốn nói:

Công trúa nhỏ Nhiên Nhiên cùng với bé Lỵ Lỵ xin chào mọi người. Mong các bạn sẽ ủng hộ dài dài cho hai bạn nhỏ đáng yêu cùng với tui nha kkkkk. (灬♥ω♥灬)

Chú thích:

VOA[1]: Voice of America; cũng được gọi là Đài Tiếng nói Hoa Kỳ. Là dịch vụ truyền thông đối ngoại chính thức của chính phủ Hoa Kỳ. VOA sản xuất nội dung số, TV và radio bằng hơn 40 ngôn ngữ mà nó phân phối nội dung tới các đài liên kết trên toàn cầu. Đối tượng của VOA chủ yếu khán giả nước ngoài, vì vậy VOA được tập trung vào nội dung có ảnh hưởng đến dư luận nước ngoài liên quan đến Hoa Kỳ và người dân nước này. (Theo nguồn Wikipedia.)

Nấm đông cô cho các bạn dễ hình dung cái quả đầu của công trúa nhỏ =))



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui