Tên truyện: Bạn trai mít ướt của tôi
Tác giả: Dịch Tu La
Edit: Sặc Fructose
Phần 3:
Lộ Nam đối mặt với cha của Lăng Xuyên ở một quán cà phê, trên bàn bày một đống tài liệu.
"Đây là giấy chấp nhận từ bỏ quyền tài sản căn nhà, ký tên rồi nợ nần của dì trên danh nghĩa sẽ không còn liên quan đến ông nữa."
Anh lại đẩy qua một tờ chi phiếu: "Đây là tiền phụng dưỡng thanh toán một lần duy nhất cho ông, cũng viết trong giấy chấp nhận, sau này ông không thể lấy bất kì lý do gì đòi tiền Tiểu Xuyên nữa."
Anh lấy một cây bút máy từ túi ra đặt lên bàn, lại lấy ra một hộp mực đóng dấu, sau đó bình tĩnh chờ đợi phản ứng của người đối diện.
Người đàn ông họ Tiền nắm chi phiếu nhìn thoáng qua, tức giận nói: "Có một chút như vậy, đuổi ăn xin sao?"
Ánh mắt Lộ Nam lạnh lùng: "Trong mắt tôi, ăn xin còn có chỗ đáng thương, mà thứ tình cảm này dùng trên người ông rõ ràng lãng phí.
Tiền dưỡng lão của ông chỉ có bấy nhiêu dó, kiên trì lựa chọn quyền sở hữu tài sản nợ nần, hay là cầm chi phiếu ngoan ngoãn chạy lấy người, tự ông chọn đi."
Người đàn ông cảm thấy sợ hãi vô cớ dưới khí thế bức người của Lộ Nam, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được uy hiếp chính diện từ Lộ Nam, cũng là lần đầu tiên ông ta ý thức được, đối phương không còn là thằng nhóc che trước Tiền Xuyên, kêu "Chú ơi đừng đánh Tiểu Xuyên" nữa.
Hôm nay Lộ Nam đã trưởng thành, là người đàn ông có thể chống đỡ một phương, mà mình như mặt trời lặn phía tây không còn khả năng chống lại.
Ông ta không cam lòng nhìn vào bản thỏa thuận lần nữa, cầm lấy bút máy viết nguệch ngoạc tên mình dưới mỗi phần văn kiện, sau đó theo thứ tự mà lăn dấu tay.
"Được rồi chứ?" Ông ta hung dữ nói.
Lộ Nam kiểm tra lại lần nữa, hài lòng cất tài liệu vào cặp, thong dong đóng nắp hộp mực lại, cất bút máy, đôi tay không chút run rẩy.
Người đàn ông phản cảm với dáng vẻ thong dong nắm người khác trong tay của anh, hung tợn nói: "Trước mặt Tiểu Xuyên thì sợ như chó, mày diễn như vậy cho ai xem?"
Lộ Nam khinh thường liếc nhìn lên, nhưng trong nháy mắt này, vẻ mặt anh thay đổi ngay lập tức, con ngươi co lại như nhìn thấy quỷ.
Người đàn ông bị anh làm sợ đến mức quay lại nhìn theo bản năng, không nhìn thấy quỷ, mà nhìn thấy con trai của mình.
Lộ Nam khẩn trương đứng dậy: "Tiểu Xuyên."
"Các người ở đây làm gì?" Vẻ mặt Lăng Xuyên không cảm xúc nhìn Lộ Nam, lại liếc qua nhìn người đàn ông họ Tiền kia.
"Không có gì, chúng ta đi thôi." Lộ Nam muốn dẫn cậu rời đi trước, Lăng Xuyên lại mắt sắc nhìn thấy tờ chi phiếu chưa kịp cất đi kia.
"Đây là cái gì?" Lăng Xuyên cầm lấy, người đàn ông kia muốn giật lại chậm một bước.
"Đó là của tao!" Ông ta bất mãn muốn cướp lại chi phiếu từ trong tay Lăng Xuyên, đối phương lại né đi.
"Anh cho ông ta tiền?" Lăng Xuyên dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Xuyên, cảm xúc không thấy lên xuống, mà Lộ Nam lại giận tím mặt.
"Chỉ là một lần thanh toán tiền dưỡng lão duy nhất cho ông ta mà thôi, nếu không ông ta cứ có lý do đến đòi tiền em mãi!"
Thái độ của Lăng Xuyên bình tĩnh hơn anh nhiều: "Ai cần phải đưa tiền cho ông ta, loại người này có gì tốt mà đưa, từ nhỏ đến lớn ông ta có nuôi em ngày nào đâu, già rồi mắc gì em phải nuôi lại?"
"Phụng dưỡng cha mẹ là nghĩa vụ pháp luật, em không tuân thủ sẽ lưu lại tai họa ngầm, em làm sao biết sau này ông ta có đến tòa án kiện em hay không?"
"Vậy để ông ta kiện đi," Lăng Xuyên thờ ơ nói, "Em còn chưa kiện ông ta không nuôi vợ nuôi con đâu."
"Hai đứa mày cãi xong chưa? Cãi xong rồi mau trả tiền cho tao!" Người nãy giờ bị làm lơ lên tiếng xem mồm.
"Tiền của ông?" Lăng Xuyên cười khinh miệt, xé chi phiếu thành hai nửa: "Ở đâu?"
"Mày!"
"Tiểu Xuyên!"
Hai người đồng thời quát.
"Tao biết ngay hai thằng mày thông đồng lừa gạt tao," Người đàn ông kích động chỉ vào hai người, "Một thằng ép tao ký giấy thỏa thuận, một thằng chờ tao ký xong bước ra giở trò, từ lúc bắt đầu bọn mày đã không muốn cho tao tiền phải không?"
Ngón tay ông ta đảo qua đảo lại, vừa lùi về phía sau đến cửa: "Giỏi, giỏi lắm, bọn mày chờ đi."
Cửa quán cà phê mở rồi lại đóng, mặt Lộ Nam không thể đen hơn được nữa.
"Em làm gì vậy? Vốn dĩ anh đã giải quyết được ông ta rồi!"
"Cách anh giải quyết thứ lỗi cho em không gật bừa được, em tình nguyện nhìn ông ta bài bạc đến mức thua bị người chặt tay, lúc tuổi già giống như một con chó quỳ gối ăn xin ven đường, hoặc là dứt khoát uống say rớt xuống cống không bò lên nổi.
Có phải anh cảm thấy em máu lạnh lắm đúng không? Không sai, bây giờ em chính là loại người vậy đấy, có phải anh bắt đầu đồng tình ông ta rồi không?"
"Không phải anh đồng tình với ông ta! Anh là quan tâm đến em!" Lộ Nam kích động nói, "Anh muốn cho em nửa đời sau không liên quan gì đến ông ta nữa, vĩnh viễn thoát khỏi sự quấy rầy của ông ta! Không cần phải lo lắng đề phòng, không cần đêm nào cũng không ngủ được..."
"Em khi nào thì lo lắng đề phòng, lại khi nào không ngủ được?" Lăng Xuyên cắt ngang lời anh, vẻ mặt hơi thất vọng.
"Anh xem em là người vô dụng vậy sao.
Còn nữa, em bình tĩnh nói chuyện với anh, sao anh lại kích động như vậy? Lộ Nam, trước kia tính tình anh đâu có như thế này?"
Lộ Nam nhắm mắt lại, ép mình hít sâu ba lần, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt hơn: "Anh chỉ muốn giúp em tạo ra một hoàn cảnh tốt đẹp không còn tổn thương, sao em không chịu hiểu."
"Nếu anh không có cách nào bình tĩnh, em không muốn tranh chấp với anh nữa, chúng ta đổi lúc khác bàn lại đi."
Lăng Xuyên nhấc chân đi, vừa mới ra khỏi quán cà phê, chỉ cảm thấy sau tai kéo đến một trận gió mạnh, ngay sau đó cái ót bị đập mạnh một cú.
"Tiểu Xuyên!" Lộ Nam theo phía sau hoảng sợ la to.
Lăng Xuyên xoay người, cha ruột của mình cầm gậy gỗ trong tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cậu, thấy một gậy đập xuống còn không có tác dụng, muốn đập thêm cái nữa, bị Lộ Nam phẫn nộ nào tới đánh ngã một bên.
Lộ Nam giống như điên rồi liên tục công kích, rõ ràng anh học qua tán đả, nhưng đánh không có kết cấu gì, sợ hãi và phẫn nộ cắn nuốt lý trí anh.
Cũng may thể lực người trẻ tuổi và sức lực chiếm ưu thế, người đàn ông trung niên nhiều năm sa đọa rượu chè chỗ nào là đối thủ của anh, trong chốc lát đã bị đánh đến không thể phản kháng.
Lăng Xuyên đưa tay sờ sờ cái ót, mặt không cảm xúc rút lại, đầu ngón tay dính đầy vết máu.
Cậu lấy di động ra báo cảnh sát, bên kia đã kết thúc cuộc chiến, kẻ tập kích ngã trên mặt đất không nhúc nhích, Lộ Nam sắc mặt tái nhợt dừng tay, lảo đảo lùi lại vài bước, đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Như là chịu kích thích rất lớn, Lộ Nam ôm lấy đầu, cong người lại như con tôm.
"Lộ Nam, Lộ Nam anh bị sao vậy?" Lăng Xuyên không ngừng lay anh muốn gọi tỉnh anh.
Môi Lộ Nam run run phát ra mấy âm tiết, giọng nói quá nhỏ, Lăng Xuyên nghe không rõ, đành phải đưa tai sát vào một ít: "Anh nói gì?"
Lần này cậu nghe được, Lộ Nam liên tục lặp đi lặp lại chỉ có hai câu:
"Đừng đánh Tiểu Xuyên."
"Chú ơi đừng đánh Tiểu Xuyên."
"Em không sao hết, không có ai đánh em, anh đừng sợ."
Nơi xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Lăng Xuyên nâng cánh tay Lộ Nam lên, muốn đỡ anh đứng dậy: "Đến bệnh viện."
Lộ Nam còn một tia thanh tỉnh, đưa tay bắt lấy tay cậu: "Gọi...!Anh...!Lê..."
Lúc này Lăng Xuyên mới nhớ đến Anh Lê học y, cậu lập tức lấy di động của Lộ Nam ra, kinh ngạc phát hiện Anh Lê đứng vị trí đầu tiên trong danh sách cuộc gọi.
Nhận được tin, Anh Lê hỏa tốc chạy đến hiện trường, từ hộp cấp cứu lấy ra thuốc xịt phun dưới mũi anh vài cái, sau đó nhanh chóng đeo mark thở cho anh.
"Nghe tôi, hít thở —- hít sâu —-"
Lộ Nam nghe theo chỉ dẫn của anh thong thả điều chỉnh hơi thở, một lát sau Anh Lê lại đưa tay trước mặt anh: "Nhìn đây này, nghe thấy tôi nói chuyện không? Nhìn tay tôi này."
Ánh mắt tan rã của Lộ Nam mới có tiêu cự lần nữa, Anh Lê làm tất cả đều rất thành thạo, Lăng Xuyên ở một bên bàng quan nhìn hết thảy, không giúp được gì.
"Tạm thời cậu ấy không có nguy hiểm, nhưng không thể lại chịu kích thích nữa." Anh Lê vội vàng cất ống nghe đi, lấy ra thuốc tiêm lắc đều: "Bên cục cảnh sát bên kia tôi sẽ giải quyết."
Anh lắc được một nửa nâng mắt nhìn Lăng Xuyên: "Vết thương của cậu cũng phải đến bệnh viện xử lý đi."
Lăng Xuyên được anh nhắc nhở mới cảm thấy đau: "Vậy Lộ Nam thì sao?"
"Đi cùng cậu, tôi tiêm cho cậu ấy một mũi an thần trước đã, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn."
Anh Lê nhanh nhẹn làm xong mọi thứ, đưa ba người bị thương lên xe cứu thương, bản thân cũng mang theo hồ sơ bệnh án đã chuẩn bị sẵn lên xe cảnh sát, ò e mà đi.
Lăng Xuyên ở bệnh viện băng bó vết thương, ghi lại khẩu cung, Lộ Nam vì tiêm thuốc an thần đến giờ vẫn chưa tỉnh, cho đến khi Anh Lê chạy đến, hai người dùng xe lăn cố hết sức đưa anh về nhà.
"Anh ấy có thể về nhanh vậy sao? Tôi cho rằng cảnh sát không dễ thả người như vậy."
"Cha cậu thì không dễ bị thả ra, nhưng Lộ Nam có hồ sơ bệnh án, có thể xin cách ly điều trị.
Nhưng chuyện này cũng không dễ xử lý, phải cẩn thận không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu ấy, không phải ai cũng nguyện ý mời một bệnh nhân tâm thần thưa kiện giúp mình."
"Hồ sơ bệnh án? Lộ Nam có tiền sử bệnh tâm thần, sao tôi không biết?"
Lần này Anh Lê có mang theo danh thiếp, Lăng Xuyên lần đầu tiên biết được thì ra anh là bác sĩ tâm lý.
"Bệnh của cậu ấy chỉ tái phát dưới tình huống đặc biệt, công việc và sinh hoạt hằng ngày không bị ảnh hưởng nhiều, chuyện này trừ tôi và cậu ấy, không có người thứ ba biết."
Khi Anh Lê nói chuyện vẫn luôn chú ý quan sát biểu cảm của Lăng Xuyên, nhưng hình như cậu không có phản ứng quá nhiều.
"Vậy triệu chứng bệnh của anh ấy, có thể nói cho tôi biết không?"
Anh Lê do dự một chút: "Đây vốn dĩ là riêng tư của người bệnh, nhưng nhìn vào quan hệ của hai người tôi có thể cho cậu biết.
Bệnh trạng của cậu ấy chủ yếu là trầm cảm, mất ngủ, hay rơi nước mắt vô cớ vào ban đêm, lo lắng hãi hùng, đêm không ngủ được.
Ngẫu nhiên sẽ có biểu hiện lo âu và nóng nảy, nhưng đến độ như hôm nay thì là lần đầu tiên tôi thấy."
"Cậu biết quan hệ của bọn tôi sao?"
"Tôi đảm nhiệm phụ đạo tâm lý cho cậu ấy gần ba năm, tất cả những chuyện của hai người cậu ấy đều nói cho tôi, bao gồm chuyện hai người quen nhau, chia tay, chỉ là chưa nói về chuyện tái hợp này."
Lăng Xuyên không ngờ Lộ Nam lại giấu giếm cậu nhiều chuyện như vậy: "Nhưng trước giờ anh ấy không có nói với tôi, khó trách anh ấy thay đổi nhiều như vậy."
"Từ một tháng trước cậu ấy đã không đến tìm tôi nữa, lúc đó hẳn là hai người đã tái hợp rồi nhỉ?"
Lăng Xuyên gật đầu.
"Trước đó tôi suy đoán hai người tái hợp tình cảm có lẽ sẽ có giúp đỡ với bệnh tình của cậu ấy, hiện tại xem ra chưa chắc, ít nhất mấy năm qua cậu ấy chưa từng biểu hiện ra khuynh hướng bạo lực."
"Cậu đang ám chỉ tôi khiến bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu sao?"
"Tôi không có nói như vậy." Anh Lê phủ nhận.
"Nếu anh ấy cái gì cũng nói cho anh, chắc anh cũng biết, bọn tôi đã bí mật kết giao vào năm cấp ba, cho đến ba năm trước bí mật bị bại lộ ra ánh sáng, hại mẹ tôi phải vào bệnh viện, còn liên lụy anh ấy phải đổi văn phòng.
Ba năm qua tôi cố tình tránh né không gặp anh ấy, chính là vì không muốn anh ấy lại bị tôi và người nhà của tôi liên lụy đến nữa, cho nên những lời anh nói lúc nãy, tôi hoàn toàn không biết gì cả."
"Trong khoảng thời gian chúng tôi tái hợp bên nhau này, tôi phát hiện anh ấy có hơi khác thường, nhưng như anh nói tình huống anh ấy sẽ rơi nước mắt vô cớ này tôi chưa từng gặp qua.
Còn về mất ngủ, xin lỗi mỗi ngày giấc ngủ của tôi vô cùng tốt, dù anh ấy thật sự có triệu chứng đó tôi cũng không phát hiện được."
Anh Lê yên lặng kéo ngăn tủ đầu giường anh, lấy ra mấy lọ thuốc nhỏ ném cho Lăng Xuyên.
"Toàn bộ đống này là tôi kê cho cậu ấy, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, chẳng lẽ cậu chưa từng thấy cậu ấy uống qua?"
Lăng Xuyên nhìn chằm chằm những lọ thuốc bị xóa nhãn, có hơi xuất thần: "Anh ấy nói cho tôi đây chỉ là một vài loại vitamin thôi...!Hửm?"
Cậu liếc mắt nhìn, khóe mắt người đang ngủ trên giường chợt rơi xuống một giọt nước mắt, theo bên tai lăn xuống sau cổ, để lại một vệt nước mắt thật dài.
"Anh ấy tỉnh rồi sao?"
Anh Lê kiểm tra đồng tử của Lộ Nam: "Không có, có lẽ chỉ là nằm mơ."
"Cậu muốn ở đây chờ đến khi anh ấy tỉnh lại sao?"
"Chúng ta đây đi ra ngoài chờ đi, như vậy sẽ không làm phiền đến anh ấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...