Trên chiếc giường trắng mềm mại, thiếu nữ phấn nộn đáng yêu đang say ngủ.
Tia nắng đầu đông của Linh Thành hắt lên mái tóc đen óng của cô qua cửa sổ, khiến cho nó nhiễm một màu vàng nhạt.
Chợt thấy mày liễu Xuân Yên Chi nhíu lại, rồi từ từ mở mắt.
Cô vậy mà thức dậy trước khi chuông báo thức reo.
Cổ họng bỗng truyền đến một cơn đau ngứa, Xuân Yên Chi cảm giác bản thân đã bị nhiễm phong hàn nhẹ.
Xuân Yên Chi đứng dậy, tự pha cho mình một ly sữa ấm.
Cổ họng cô đã dịu xuống một chút, may chỉ bị nhẹ, vẫn có thể đi học được.
Đang nghĩ vậy, Xuân Yên Chi nghe thấy một giọng nói.
"Chi Chi, cậu khỏe không, trông cậu có vẻ không ổn nha!" Mèo Chích Chích đã thức giấc ngay sau khi Xuân Yên Chi dậy.
Mèo vốn nhạy cảm với thân nhiệt, hắn cảm thấy Xuân Yên Chi có vẻ nóng hơn bình thường.
"Không sao đâu, tớ chỉ bị cảm nhẹ.
Linh Thành vốn rất lạnh, bị cảm là chuyện bình thường thôi."
"Vậy cũng không được, cậu mau lấy thuốc cảm lạnh uống đi." Mèo cho rằng hôm qua trời lạnh, Xuân Yên Chi còn tháo khăn choàng cổ ra ủ ấm cho hắn, chạy một mạch về nhà.
Tối qua còn nghe tin người mình thích có bạn gái, hẳn Xuân Yên Chi không chịu nổi đả kích, sáng nay liền ốm.
Là do hắn khiến cô bị bệnh, không thể không lo lắng đâu!
"Chích Chích ngoan quá, còn biết quan tâm tớ.
Xíu nữa tớ ăn sáng xong sẽ uống luôn được không?" Vừa nói Xuân Yên Chi vừa duỗi ma trảo vuốt vuốt đầu mèo.
"Ừm á.
Mà này, có chuyện này rất quan trọng tớ muốn thương lượng với cậu." Mắt mèo dễ thương liền đổi sang ánh mắt nghiêm nghị, nhưng có vẻ trong mắt Xuân Yên Chi thì không có gì thay đổi lắm.
Ch????????ê???? ????ra????g đọc ????r????????ệ???? ~ TR???????? TRU????EN.VN ~
"Cậu nói thử xem."
"Là vầy, trước đây tớ là mèo hoang, đã quen ngao du đông tây, không cố định một chỗ.
Bây giờ tớ là mèo của cậu, nhưng không tránh khỏi thói quen trước đây.
Anh em bạn mèo của tớ cũng cần phải giữ liên lạc, cho nên...".
Mèo nói đến đây, cảm thấy khó mở lời.
Lỡ cô ấy không chịu chứa chấp hắn nữa thì làm sao?
Thấy mèo lúng túng, Xuân Yên Chi đỡ lời: "Cho nên cậu muốn thỉnh thoảng mới về nhà, có đúng không?"
"Cậu có giận tớ không? Tớ thấy mèo người khác luôn ở nhà, hiếm khi ra ngoài, quấn quýt bên chủ nhân suốt ngày.
Vậy mà tớ bữa về bữa không, tớ cảm thấy tớ không phải là mèo tốt lắm.."
Xuân Yên Chi hiểu nỗi lo của mèo: "Cậu không cần lo đâu.
Tớ xem cậu là bạn, không phải chủ nhân gì đó ràng buộc cậu.
Với lại không phải cứ yêu thích là bên nhau suốt ngày, mà phải tôn trọng đối phương.
Tớ thích cậu nên tớ tôn trọng quyết định của cậu, cậu muốn về nhà lúc nào cũng được."
"Cảm ơn Chi Chi nhiều lắm!"
"Nhưng cậu đừng quên từ bây giờ cậu không phải mèo hoang, mà là đã có nhà hẳn hoi đấy nhé.
Bất cứ lúc nào cậu lạnh hay đói, cứ về nhà ngay, nhấn chuông cửa, mẹ tớ nhất định sẽ mở cửa cho cậu!" Xuân Yên Chi giả vờ làm vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Tuy nói mèo có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng vẫn là mèo của cô đó nha.
"Ừm á.
Chi Chi là tốt nhất!" Mèo vui vẻ lấy măng cụt chạm vào tay Xuân Yên Chi.
"Cái miệng của cậu cũng ngọt thật.
Thôi, tớ đi học đây nhé!"
Xuân Yên Chi đổ đầy hạt pate cho mèo và bát nhỏ, rồi mới yên tâm đi học.
Đến lớp, cô thấy Lam Hòa đang lẩm nhẩm thơ.
Vừa thấy cô bước đến chỗ ngồi, Lam Hòa đã tíu tít: "Chi Chi, hôm qua cậu ngủ có ngon không? Cậu vừa về nhà tớ liền nhắn tin cho cậu nhưng cậu không có trả lời."
Biết Lam Hòa lo lắng cho mình, Xuân Yên Chi thành thật: "Xin lỗi Tiểu Hòa, tớ hôm qua vừa về đã nằm ngủ, có chút mệt."
"Cậu mệt sao, có ổn không đó!"
"Sáng nay tớ phát hiện bị cảm, nhưng cũng chỉ là bị cảm nhẹ thôi.
Cậu đừng lo."
Lam Hòa áp trán vào Xuân Yên Chi: "Quả thực có chút nóng.
Nếu cậu mệt thì cứ nói, tớ sẽ xin phép thầy chủ nhiệm cho cậu."
Xuân Yên Chi gật đầu, nhanh chóng đổi đề tài: "Sắp đến kì kiểm tra đầu năm rồi, cậu đang thuộc thơ sao?"
Lam Hòa nghe Xuân Yên Chi nhắc đến kiểm tra đầu năm, có chút thở dài: "Còn chẳng phải là thơ Lý Bạch hay sao.
Tổng kết học lực năm ngoái tớ chỉ vừa lọt top 50 của khối, còn suýt rớt đài.
Đầu năm nay tớ vẫn muốn chắc chắn hơn chút xíu."
"Cậu làm được thôi, cố lên!" Thực ra cấp 3 Linh Thành dạo này rất hot, hơn cả Nhất Trung bên cạnh, đã muốn soán ngôi cấp 3 trọng điểm của tỉnh D từ lâu.
Top 50 khối của cấp 3 Linh Thành cũng đã rất giỏi rồi.
"Học bá nói gì cũng đúng nha~" Lam Hòa trêu chọc.
Xuân Yên Chi thi lúc nào cũng top 3 của khối, học lực đáng để người ta khâm phục.
"Cậu đừng chọc tớ." Xuân Yên Chi đỏ mặt.
Cô chẳng qua chỉ là có chút thiên phú về học tập, những mảng khác so ra còn xanh lắm.
"Cậu đoán top 1 khối năm nay là ai, lại là Hàn Hà sao."
"Dĩ nhiên rồi!" Hàn Hà luôn giữ vững vị trí đầu bảng của mình liên tiếp.
Kiến thức của anh xem ra đã ở một level khác nha!
Hai cô hi hi ha ha một lúc thì trống cũng đánh đến giờ vào học.
Giờ ra chơi, trong lúc Xuân Yên Chi đang dán mắt vào chim sẻ nhỏ đang đậu ngoài cửa sổ, Lam Hòa vội thúc khuỷu tay cô: "Chi Chi, cậu nói xem ngoài cửa lớp có phải Hàn Hà không?" Xuân Yên Chi nghe thấy cái tên đó thì nhanh chóng quay đầu lại.
Quả thực cậu thiếu niên đang đứng trước cửa lớp chính là Hàn Hà.
Đây là một nam sinh cực kì đẹp trai.
Nước da trắng trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời, hết sức mê người, càng làm nổi bật khuôn mặt như điêu khắc của cậu.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, dáng người cao ngất nên chỉ đứng đó thôi đã thu hút mọi ánh nhìn.
Một đôi mắt thanh lãnh nổi bật trên khuôn mặt hắn, lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời.
Xuân Yên Chi bỗng cảm thấy có chút quen mắt, màu mắt xanh kia chẳng phải khá giống với mèo Chích Chích nhà cô hay sao!
Hàn Hà có lẽ đang thảo luận công việc với lớp trưởng, từng cử chỉ, biểu cảm của anh tuy lạnh lùng nhưng lại phá lệ cuốn hút.
Xuân Yên Chi nghĩ thầm, một người đẹp trai như vậy, không có bạn gái không phải quá tiếc sao?
Nghĩ vậy trái tim Xuân Yên Chi chùng xuống.
Thất tình, ai mà chẳng buồn.
Cô cúi xuống cuốn sách đang đọc dở, vờ như không thấy cậu.
Mắt không thấy tim không đau nha.
Thế nhưng khi tiếng động xung quanh có vẻ yên tĩnh lại, cá chắc Hàn Hà đã rời đi, Xuân Yên Chi ngước mắt khỏi cuốn sách, lại thấy Hàn Hà đang đứng trước mặt mình!
Khoảnh khắc bắt gặp Hàn Hà ở cự li gần, tim Xuân Yên Chi lỡ một nhịp.
Hàn Hà sao lại đứng trước bàn cô, lại còn nhìn cô? Cô và Hàn Hà đâu có quen biết.
Lúc Xuân Yên Chi đang tự mình suy nghĩ, Hàn Hà đã phá vỡ không khí trầm mặc:
"Cậu là Xuân Yên Chi sao?"
Thiếu nữ chớp chớp mắt, gật đầu: "Là tớ."
"Chiều nay cậu có muốn đi thư viện không?" Hàn Hà nói, giọng từ tính dễ nghe vô cùng.
Toàn bộ các bạn học nghe được:!!?
Chẳng phải nói Hàn Hà từ trước đến giờ đều không gần các bạn học nữ, hiện tại đối với Xuân Yên Chi nhà bọn họ là thế nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...