Ngô Thùy Dương đi ra cổng, cố tình đi thật chậm để bạn trai đi đón cô.
Cô vừa mới lượn lượn mấy vòng quanh cái cây hoa giấy trước cổng thì thì xa xa đã thấy một bóng dáng cao cao, mặc áo phông quần dài đơn giản, tay cầm điện thoại vừa đi vừa ngơ ngác nhìn vô cùng đáng yêu đang đi lại gần.
Ngô Thùy Dương đứng ra giữa đường, tay chống hông:
“Ơ ai kia? Giống khách mời sáng nay liên tục tiếp chuyện các chị đẹp trường mình quá.”
Đặng Minh Duy đã thấy cô, anh còn định đi lại thì nghe Ngô Thùy Dương nói.
Anh đứng chống tay nhìn cô bật cười.
“Nhanh nhanh lại đỡ em, em tức giận đến chân run không đứng vững được nữa rồi.”
Đặng Minh Duy bất lực không biết nói thêm gì nữa, nhanh chân đi lại chỗ cô.
“Ai làm em tức giận thế? Để anh xử lý?”
Ngô Thùy Dương khoanh tay, giọng đầy châm chọc: “Cũng không biết ai ạ.”
“Chắc không phải anh rồi, sao em lại nỡ giận dỗi một người đẹp trai như anh được đúng không?”
“Đúng rồi, ai mà dám giận dỗi trai đẹp có nhiều người săn đón đâu ạ.”
Anh bất lực đầu hàng: “Được rồi, anh xin lỗi. Lỗi của anh. Từ sau anh sẽ không để em không vui nữa.”
“Thôi không dám.”
Anh cong môi cười, đưa tay gõ trán cô.
Ngô Thùy Dương liếc nhìn anh, vẫn tiếp tục cái giọng hờn dỗi: “Đấy, người ta có thương mình nữa đâu, còn dám đánh cả mình nữa.”
“Anh xin em.”
Ngô Thùy Dương nghe ra được giọng anh có mười phần bất lực thì phì cười, cô là cố tình trêu cho anh không còn biết nên nói lại được gì nữa.
“Mỏi chân thế này mà còn đi bộ về thì thật là cực hình, ước gì được cõng đi nhỉ?” Ngô Thùy Dương giả vờ tự độc thoại một mình.
Cô lén liếc nhìn anh một cái, nãy giờ anh vẫn đang nhìn cô bất lực.
“Anh cõng em.”
Nói rồi Đặng Minh Duy hạ người xuống để cô dễ dàng leo lên lưng anh để anh cõng đi về.
“Điện thoại anh đâu rồi, em muốn quay video.”
Ngô Thùy Dương cầm được điện thoại anh, liền bắt đầu quay video.
Cô ở trên lưng anh, liên tục nói cho đến khi đi về đến nhà.
Đặng Minh Duy mở cửa xe, lấy ra một bó hoa tulip, vẫn là màu hồng phấn cô thích, cùng với một chiếc túi xách giấy chứa bánh mochi mẹ anh bảo mang cho cô, lại thêm một chiếc túi giấy khác, bên trong đựng một hộp giày anh đặt mua mua mới lấy được.
“Gì nhiều túi thế anh?”
“Hoa này, bánh mẹ gửi em, với giày anh mua cho anh, không may ấn nhầm 2 đôi, mà lại may mắn là 2 đôi khác size nhau nên chắc đôi này em đi, đường nào cũng không trả lại được, em đi tạm nhé.”
“Thật sự là nhầm lẫn?”
“Chứ còn sao nữa?”
Ngô Thùy Dương bĩu môi, anh sợ cô luôn áp lực mỗi khi anh tặng quà nên mấy lần trước mua áo, mua giày đều phải nói là anh mua đồ cho anh tiện mua cho cô, nếu không Ngô Thùy Dương luôn thấy ngại khi anh đều mua đồ đắt tiền.
Lần này thì nghĩ ra một lý do là ấn nhầm, kiến cô không có cách nào từ chối.
“Tốn tiền lắm, lần sau không mùa nữa.”
Đặng Minh Duy thản nhiên: “Kiếm tiền không phải để dùng thô sao?”
“Nhưng mà anh cứ mua đồ đắt tiền ý.” Cô càu nhàu, ra dáng vẻ của một bà vợ khi chồng tiêu xài hoang phí.
“Được rồi, xem như giày fake không đáng mấy tiền đi.”
Cô biết thừa nó giá cao như thế nào thì sao lại giả vờ xem nó như hàng rẻ tiền được?
Đôi lần trước anh mua cho cô lúc ở trong sài Gòn cô còn chỉ mới đi một lần duy nhất lúc ở sân bay, về chưa dám đi lại thêm một lần nào, lần này lại tiếp tục thêm đôi nữa.
“Đây là đồ của chị, phí ship chị cần phải trả là một nụ hôn ạ.” Đặng Minh Duy đưa hoa và túi đựng hộp giày cho cô, còn anh vẫn cầm hộ túi bánh.
“Chị cảm ơn ạ.”
Cô nói rồi nhón chân hôn vào má anh một cái.
“Em chưa nhận được phí ship đúng với công sức vận chuyển 34km, yêu cầu chị thực hiện lại ạ.” Nói rồi anh cũng hơi cúi người xuống, để cô không phải nhón chân lên.
Ngô Thùy Dương bật cười, Đặng Minh Duy đang dần học cô để làm mấy trò dở hơi rồi.
“Đá một cái!”
Miệng nói thế nhưng xong cô vẫn hơi ngửa đầu hôn anh một cái.
Đặng Minh Duy hài lòng gật đầu: “Tạm chấp nhận được. Cảm ơn chị đã tin tưởng lựa chọn dịch vụ bên em. Chị nhớ đánh giá 5 sao nhé.”
“Oke!” Ngô Thùy Dương gật đầu.
Đặng Minh Duy lại nhanh chóng thoát vai, kéo cô ngồi xuống ghế đá ngay trước cổng, bên cạnh dãy hoa hồng trước đó gần 2 tháng cô với mẹ trồng đã có hoa.
“Em thử giày đi.”
Cô lấy hộp giày ra, Đặng Minh Duy có đến mấy đôi thể thao của hãng này, chân anh hiện tại cũng đang đi một đôi y hệt đôi trong hộp cô đang cầm.
Ngô Thùy Dương lại tiếp tục cằn nhằn thêm vài câu nữa mới thôi.
Đặng Minh Duy ở lại không lâu, anh phải trở về để livestream vì chưa đủ số giờ của tháng này.
Còn 4 ngày nữa anh sẽ bay qua Singapore.
….
Mới yêu nhau, đang quen việc 3 tuần liền hầu hết ngày nào cũng gặp nhau, tới lúc tiễn anh ở sân bay, Ngô Thùy Dương có chút không nỡ.
Có vẻ như việc đi nước ngoài công tác ở gia đình anh là chuyện như cơm bữa, đã thế Đặng Minh Duy lại còn suốt ngày xa nhà, thế nên không có cảnh chia tay buồn bã.
Tuy nhiên, cả bố mẹ và em gái anh đều ra sân bay tiễn anh.
Khoảnh khắc thấy cô, bé Minh Vy tỏ ra rất vui mừng vì lại một lần nữa tình cờ gặp được cô ở sân bay.
Ngô Thùy Dương đã cố chuẩn bị tâm lý lúc đến gặp bố mẹ anh, cũng không khác lúc đến nhà dạy bao nhiêu, nhưng cuối cùng cô vẫn ngại ngùng đỏ mặt.
Từ lúc chính thức yêu nhau, 2 tháng nghỉ hè cô chưa gặp mẹ anh một lần nào.
Trái ngược lại với tâm trạng rất căng thẳng của Ngô Thùy Dương thì cả bố và mẹ anh vẫn nhiệt tình và thoải mái như cũ.
“Chị Dương, chị cũng đi Singapore giống anh em sao?” Bé Minh Vy cầm tay cô, ngửa đầu ngây thơ hỏi.
Ngô Thùy Dương ngồi thấp xuống, nựng má Minh Vy nói: “Không có, chị đi tiễn bạn trai chị á.”
Minh Vy tỏ vẻ buồn bã liếc nhìn anh trai, thở dài một tiếng: “Haizz, em đã bảo với anh em là chị có bạn trai rồi, thế mà anh em vẫn khen chị xinh. Đã thế…”
Minh Vy ghé lại sát tai cô nói nhỏ, chỉ đủ để cô có thể nghe thấy: “Anh em còn để ảnh chị trong điện thoại. Thật tội nghiệp anh em, thế mà lại yêu đơn phương chị.”
Ngô Thùy Dương bật cười, cô liếc nhìn bạn trai đang không biết chụp ảnh hay quay cô và Minh Vy.
“Thật sao?” Ngô Thùy Dương giả vờ ngạc nhiên.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Minh Vy gật đầu chắc nịch.
“Chị này, là bạn gái anh.”
Đặng Minh Duy đi lại gần xoa xoa đầu Ngô Thùy Dương giới thiệu.
Minh Vy lúc này sửng sốt, tức là chị Dương là bạn gái của anh trai?
Tức là không phải anh trai yêu đơn phương chị Dương?
“Thật sao chị?”
Ngô Thùy Dương bật cười, gật đầu một cái.
“Yeahh, vậy giờ chúng ta là người một nhà rồi. Vậy thì, hôm sau chị giao ít bài tập về nhà cho em thôi chị nhé.”
Cả bố mẹ, Đặng Minh Duy và Ngô Thùy Dương nghe xong đều phì cười.
“Cái gì đấy hả Minh Vy? Mẹ bảo chị Dương lần sau giao gấp đôi cho con.”
Đặng Minh Vy xụ mặt buồn bã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...