Hai ngày thi diễn ra rất nhanh, Ngô Thùy Dương còn chưa kịp cảm nhận được sự căng thẳng của kỳ thi thì cô đã hoàn thành xong môn thi cuối cùng của kỳ thi Trung học phổ thông.
Bước ra phòng thi với tâm trạng thoải mái, cô chính thức không còn vướng bận gì việc học ít nhất là trong vòng gần 2 tháng tới trước khi bước vào Đại học.
Ba năm cấp 3, cô không còn nuối tiếc gì khi mà vừa có thể học tập tốt, tham gia hoạt động ngoại khóa tốt, tham gia văn nghệ từ lớn đến nhỏ cũng như làm tròn vai trò của một lớp trưởng, được thầy cô và các bạn yêu quý.
Ba năm cấp 3 đối với Ngô Thùy Dương thực sự vui vẻ, chỉ thiếu một chút là cô chưa kịp tìm thấy chàng trai năm 17 tuổi của mình.
“Tối nay Pubg đi mọi người.”
“Tải Liên quân về chơi đi, chơi cùng mọi người cho vui.”
Ngô Thùy Dương thở dài, biết sao bây giờ, cô chưa từng chơi game này một lần nào cả, thế nhưng chạy bo một mình thì thực sự rất chán.
Sau đó, cô đã quyết định tải tựa game Liên quân về để có thể chơi với các bạn, có điều khi tải về thì có rất nhiều thứ dở hơi.
Chính là cô không cùng rank với các bạn nên muốn chơi cùng cũng rất khó, hơn nữa, không phải vừa chơi game đã được chơi rank luôn.
Tuấn Anh và Uyên phải hướng dẫn mãi cô mới có thể làm quen được với tựa game mới này nhưng để chơi cùng các bạn thì vẫn là một mình cô leo rank vì các bạn ai cũng đều rank cao hết.
Đến ngay cả em trai mới thi vào cấp 3 xong cũng từ chối chơi game cùng cô vì không ai lại đi chơi với “mấy người rank Đồng”.
Trong lúc còn đang nghĩ xem có nên tiếp tục chơi hay không thì điện thoại có tin nhắn gửi đến, là người 2 ngày thi không nhắn tin cho cô hỏi thăm mặc dù cô đã chờ mãi.
“Thi xong rồi, ổn không em?”
Có nên trả lời luôn hay không cô cũng phải nghĩ mất một lúc, thế nhưng tay lại không may ấn vào xem, thôi thì đã xem thì phải trả lời.
Ngô Thùy Dương nhanh chóng gửi lại tin nhắn: “2 ngày thi em vui như lời anh chúc á.”
“Em vui là anh vui rồi:v”
Mắc gì em vui mà anh lại phải vui theo?
Ngô Thùy Dương vừa cong môi cười vừa nhắn tin lại: “Nhưng giờ em đang buồn chán á.”
“Ai làm em buồn? Kể anh nghe xem nào:))”
“Cái tựa game anh thi đấu á, nó kỳ cục!”
Đặng Minh Duy: “...”
“Nó kỳ thị những người mới chơi như em, làm em không chơi được với các bạn em á. Đã thế lại còn khó hiểu, em cố gắng chơi mãi mà vẫn bị đồng đội chửi á:(“
“Ỏ thương thế! Vậy giờ anh chơi với em được không ạ?”
Ngô Thùy Dương đọc xong tin nhắn cười tít mắt: “Vậy có làm phiền anh lắm hong ạ?”
“Không phiền ạ! Đợi anh đi lập một cái tài khoản mới rồi chơi với em nhe?”
Cô đã bị đắm chìm trong sự đáng yêu của Đặng Minh Duy mà không thoát ra được.
Còn gì tuyệt vời hơn khi được tuyển thủ chuyên nghiệp dạy chơi game và leo rank cùng?
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ ra được mình có đặc quyền này.
Không ổn rồi!
Cứ như thế này, Ngô Thùy Dương sẽ phải lòng anh mất thôi.
“Đợi anh một chút nhé! Mấy cái thủ tục mới vào game nó phức tạp quá.”
“Zạaaa em đợi được ạ!”
“Đáng yêu zậy?”
“Em đáng để yêu mà:3”
“Vậy anh yêu được không?”
Ngô Thùy Dương cười ngây người nhìn lại đoạn tin nhắn vừa rồi.
Phải làm sao? Phải làm sao?
Chứ giờ cô không đủ bình tĩnh để có thể nghĩ ra câu nói gì đấy trả lời lại tin nhắn kia.
“Để em nghĩ đã:v”
Và ở trong một căn phòng nào đó, một bạn nam đang ngồi tựa lưng vào ghế xoay mỉm cười vui vẻ, tay đang thao tác trên màn hình điện thoại để vượt qua các trận đấu game đầu tiên của một người mới chơi game lần đầu, trên màn hình máy tính vẫn hiện khung chat tin nhắn rất đáng yêu.
“Bé vào Discord đi, anh xong rồi.”
Bé?
Ngô Thùy Dương muốn ngất, cô phải nói chuyện nghiêm túc với Đặng Minh Duy, rằng anh không được phép nói những lời gây thương nhớ như thế này nữa.
Trái tim bé bỏng của thiếu nữ cũng biết rung động mà.
Thế nhưng cô lại không dám nói lại thêm câu nào, bật laptop lên rồi mở discord để có thể dễ dàng giao tiếp trong game hơn.
“Em bảo, em chưa từng chơi game này lần nào cả, nhỡ có hơi tệ thì đừng chửi em á.”
“Không sao, game kia em cũng thế mà anh có nói gì đâu.”
Ngô Thùy Dương: “...”
Không sao, cô vẫn ổn!
Từ lúc nói chuyện với người nổi tiếng này, cảm xúc của cô thường lên mây rồi rơi bụp xuống đất một cách rất thường xuyên nên có lẽ cũng hơi quen rồi.
Loading….
Khác với cách hướng dẫn của Uyên hay Tuấn Anh thì Đặng Minh Duy luôn dịu dàng chỉ cho cô từng chút một.
Từ lúc chọn tướng anh cũng nói rõ là tướng nào sẽ có vai trò gì trong game, tuy nhiên là tài khoản mới nên lượng tướng cũng rất ít nên anh phải cân nhắc lựa chọn tướng dễ đánh nhất cho cô, còn anh thì chơi gì cũng được.
“Em cứ chơi bình thường, sử dụng linh hoạt các chiêu thức và lên đồ theo gợi ý trước đã, không phải sợ, anh lo hết.”
Chỉ nghe xong câu này của anh, Ngô Thùy Dương không còn ngại ngùng hay lo sợ gì cả.
Lúc Uyên hay Tuấn Anh dạy cô chơi, câu cô phải nghe nhiều nhất là “Mày cứ lên cao nó đánh giờ.”
Còn với anh thì: “Em cứ đánh đi, chiêu 2 trước rồi dùng chiêu 1. Anh không để em chết đâu mà lo.”
Và đúng là thật, mặc dù chơi rất tệ nhưng cô chưa từng để team bạn giết một mạng nào cả.
Mấy cái game dành cho người mới chơi như này thật sự rất sỉ nhục một game thủ chuyên nghiệp như anh.
“Anh ơi nó bắt em này!”
“Em đánh lại được mà, đừng chạy! Dùng chiêu 2 gây choáng rồi bật chiêu 3 lên.”
Ngô Thùy Dương chưa từng rơi vào tình trạng bị 2 người bắt mà không có anh ở gần, nghe lời gamer cô quyết định liều một lần và không ngờ…
Double kill…
Lần đầu tiên “Cornsocute” có thể một mình cân 2?
Phấn khích quá Ngô Thùy Dương cứ cười suốt, bạn nam bên kia cũng phải cười theo.
Từ đầu đến cuối, anh luôn để cho cô được tự mình chơi, nếu bế tắc quá anh sẽ giúp và đặc biệt là anh sẽ đánh gần hết cột máu rồi nhường mạng cho cô nên gần hết trận đấu nào Ngô Thùy Dương cũng đạt MVP mà vẫn biết cách chơi để khi không có anh chơi cùng cô cũng vẫn có thể chơi tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...