Không biết có phải do chuyện đêm qua làm mệt không, mà tôi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Có lẽ trời vừa mưa xong, cơn mưa mùa hạ, nằm trên giường tôi còn ngửi thấy mùi thơm thanh khiết của đất trời quyện trong hương đất ẩm. (Trong truyện là “có thể ngửi được bùn đất hương thơm”… thật Mèo không thấy thơm, nên…). Ở trong thành phố mà còn ngửi thấy mùi này thật là hiếm có.
Tôi tắm xong thay đồ mới xuống nhà, cửa sổ ở phòng khách đã đóng lại, bức tượng biến mất mà bàn nhỏ cũng đã trở về vị trí cũ. Bát nhang cũng đã dọn đi, nếu không phải còn sót lại chút tàn nhang thì tôi cũng không biết mình có phải đã mơ một giấc mơ không.
Trên sô pha không có chút dấu vết nào, nhưng trong nhà không có bóng dáng Tông Thịnh.
Tôi không biết những năm qua hắn đã sống như thế nào. Lúc hắn ở khách sạn, tôi thấy hắn vẫn dùng khăn tắm riêng của mình mang theo.
Có thể thấy, hắn cũng thuộc dạng phú nhị đại, nhưng hắn không giống những kẻ khác, không phải là loại được chiều chuộng sinh hư.
Tôi thu dọn đồ của mình, cầm chìa khóa trong tay phân vân không biết có nên trả cho hắn không, hay là cứ để trên mặt bàn là được.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi quyết định đem theo chìa khóa!
Từ nhà ra tới cổng tiểu khu phải đi thêm một đoạn nữa mới tới trạm xe bus, đi bộ cũng mất hơn 20 phút. Lên xe, tôi đi thẳng tới con hẻm nhỏ gần khách sạn, chính là chỗ tôi với Lan Lan hay ăn cùng nhau.
Đúng là cuối tuần có khác, con hẻm nhỏ người qua lại đông tấp nập. Gần hẻm cũng cò hai trường học, học sinh cũng hay đến đây mua sắm, vì hàng toàn là vỉa hè nên cũng không có gì đắt đỏ, hơn nữa còn đa dạng chủng loại, còn cả thế giới đồ ăn vặt nữa.
Chen chúc trong đám hàng quán cũng có không ít thầy bói, có ông già, có bà lão, cũng có cả những người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi.
Tôi đi đến tận cuối ngõ để tìm người đã bán cho tôi lá bùa lần trước.
Nếu không phải gặp qua Tông Thịnh tôi nghĩ tôi vẫn sẽ không tin trên đời này có ma quỷ. Nếu là trước đây, tôi cũng sẽ không tin tưởng tới xem bói đoán mệnh. Nhưng sự th ực là giờ phút này tôi lại chạy tới đây tìm người đàn ông kia.
Hơn mười phút sau tôi mới tìMeo_mup thấy ông lão kia trong ngõ nhỏ. Ông ta đang_a_c_s_a_c_h đoán mệnh cho một cặp đôi, toàn nói lời hay ý đẹp, thiên can địa chi hợp, hạnh phúc mỹ mãn này nọ khiến cho hai người cười rạng rỡ.
Tôi đứng sau lưng bọn họ, không thúc giục nhưng trong lòng vô cùng sốt ruột.
Hơn mười phút sau cặp đôi mới rời đi, trả cho ông ta 20 tệ.
Tôi cũng mau chóng chuẩn bị 20 tệ rồi ngồi xuống trước mặt ông ta.
Tôi chưa nói gì ông ta đã nói: “Biết ngay là cô sẽ còn đến tìm tôi mà, sao, có chuyện rồi phải không? Đừng sợ, ha ha, còn cứu được.”
“Sao ông biết là tôi xảy ra chuyện?”
Ông ta không vội nói mà đưa cho tôi một lá bùa. “Cô cầm lấy lá bùa này, cứ đeo trên người, tối thì để trên ngực, hai tay àp vào, đảm bảo những thứ dơ bẩn kiakhông lại gần cô được.”
Tôi sửng sốt, sao mà y như lần trước vậy? hơn nữa, nếu là Tông Thịnh lại gần tôi thì bùa làm gì còn linh nữa! Hơn nữa tôi cũng không có ý định đề phòng Tông Thịnh. Loại nam nhân phúc hắn cường thế n hư hắn, muốn phòng cũng không phòng được!
“Sư phụ à, lần nầy tôi tới là muốn hỏi ông vài vấn đề!”
“Không phải thỉnh bùa à?”
“Cái này…”, tôi cần lá bùa lên, đưa ông ta 20 tệ rồi mới hỏi tiếp, “Tôi có một người bạn, hôm qua nhặt được một phong bì đầy tiền ở ven đường mang về nhà. Nhưng sau khi về thì mơ thấy một người đàn ông nói với cô ta là cô ấy sẽ chết. khi tỉnh lại, nhìn lại đống tiền mới phát hiện ra toàn là giấy tiền vàng mã. Cái này, nên xử lý thế nào?”
“Bạn cô chưa chết à?”
Tôi vội lắc đầu. Nếu hôm qua Tông Thịnh không tới nhà Lan Lan thì không biết liệu cô ấy có xảy ra chuyện không?
“Vậy còn có cách.” Ông ta châm thuóc lá rồi nói: “Cô nói bạn cô thu thập lại đám tiền giấy đó, đêm nay sau nửa đêm trước canh ba, tìm chỗ ném số tiền đó đi. Nếu qua đêm nay không có ai nhặt, thì kêu cô ấy về chuẩn bị hậu sự đi. Còn nếu có người nhặt thì kêu cô ấy về nhà bước qua ngọn lửa, thì sẽ vạn sự đại cát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...