“Tiểu tử cậu, hút thuốc của tôi, uống trà của tôi mà không chịu nói thật với tôi, lần sau mà để tôi tìm được chứng cứ thì không có trà thuốc gì đâu. Lại đây, ký tên đi, phải làm cho xong thủ tục.”
Ra khỏi đồn công an tôi vẫn không hiểu gì.
Xe của Tông Thịnh cũng không có ở đồn, có lẽ là anh đi theo xe cảnh sát về đây.
Tôi và anh đi trên đường phố, không xa là chợ đêm náo nhiệt. Dù trời đã rất khuya nhưng nơi này vẫn vô cùng đông đúc.
Tông Thịnh xoay người lại, giúp tôi cài nút áo khoác lại rồi nói: “Em muốn hỏi anh chuyện gì phải không?”
“Chứ sao!”
Anh quay người lại, chậm rãi đi bên cạnh tôi nói: “Chúng ta chơi cờ cùng Thẩm Gia ngay từ đầu đã không phải một ván cờ công bằng. Thẩm Kế Ân cũng là kẻ bị tính toán để sinh ra đời, nhưng gã là kẻ lựa chọn không phản kháng, để cuộc đời chôn vùi trong bồn máu kia. Hắn cũng là kẻ bất hạnh.
Thẩm Hàm đã ra nước ngoài, không biết gã có để tâm tới cô em gái này không, nhưng đã xuất ngoại.
Lão Bắc thì để ý cái gì? Lão chẳng để ý gì cả. Anh là người lão nuôi từ nhỏ tới lớn, anh gọi lão là ông, là gia gia, lão cũng chẳng mảy may để bụng. Anh cũng không biết lão quan tâm tới cái gì.
Lão chú ở Thẩm Gia thì chỉ quan tâm tới tiền. mọi thứ đều được lão quy thành tiền, và toàn bộ mọi ích lợi sẽ đều chảy về nơi lão. Lão chỉ quan tâm tới người nào có thể vận hành trận thế mang lại tài vận cho lão. Còn tài vận đó thế nào, ảnh hưởng ra sao thì lão không để tâm tới.
Mà chúng ta thì sao? Chúng ta để tâm tới rất nhiều thứ.
Ngưu Lực Phàm trước kia để ý hiệu cầm đồ, để ý Thẩm Hàm, để ý tới thai nhi đang bị dưỡng thi kia.
Anh, để ý em, để tâm tới ông bà, tới gia đình của chúng ta.
Đó chính là cạnh tranh không công bằng.”
“Anh, đi tìm Thẩm Kế Ân?” Tôi hỏi. Lúc này anh nói tới chuyện để tâm để ý này, có lẽ có chuyện xảy ra anh mới nhắc tới.
“Ừ.”
Anh đút tay túi quần đi tới. Anh mặc đồ cũng phong phanh nhưng tôi có cảm giác anh không hề lạnh.
“Thẩm Kế Ân ấy, nhà gã ngoài Sa Ân còn có thêm vài tòa nhà và night club, hội quán tư nhân này nọ. Gã dùng anh linh kia tới hại con anh, anh sao có thể buông tha gã. Chỉ cần để anh gặp được gã, anh có thể xé nát gã trong giây lát! Nếu có đủ thời gian anh có thể rút hồn phách gã ra mà bóp nát. Thích ngâm trong bồn máu sao, anh sẽ đổ hết máu cũa gã vào hố phân.
Nhưng mà, hôm nay gã hình như cố ý lộ ra sơ hở để anh tóm được. giờ anh cũng thấy hôm nay anh quá xúc động, nhưng khi nhìn thấy gã, nghĩ tới con mình suýt nữa bị hại chết, anh nhịn không được muốn giết chết gã. Kết quả…”
Anh tạm dừng một lúc, “Như lão cảnh sát già nói đó. Mười mấy gã bảo vệ cầm theo côn đuổi đánh anh. Nếu không phải là lão cảnh sát đó giữ chặt anh lại đẩy lên xe, chắc anh đã khiến Thẩm Kế Ân chết tới lần thứ ba, thứ tư rồi.”
Tôi khẽ thì thào: “Có lẽ, mọi chuyện đã định sẵn là phải kết thúc vào đêm Nguyên Tiêu rồi. Tông Thịnh!”
Tôi kéo anh lại, anh xoay người nhìn tôi, im lặng, chờ nghe tôi nói. Tôi cũng nghiêm túc nhìn anh nói:
“Đến Nguyên Tiêu em sẽ trốn đi, em về quê, ở nhà mẹ, bọn họ sẽ không nghĩ đến đâu. Em sẽ không để mình trở thành nhược điểm của anh. Anh muốn làm thế nào thì làm đi. Em ở nhà chờ anh về.”
Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi. Giây tiếp theo, bàn tay anh đỡ lấy gáy tôi, hung hăng hôn lên môi tôi.
Cho đến tận khi mấy tên côn đồ đi ngang qua huýt sáo anh mới rời ra. Tôi thờ hổn hển, theo anh đi về phía taxi.
Đêm đó, anh vô cùng dịu dàng, cứ thì thầm bên tai tôi: “Anhs ẽ trở về, anh sẽ trở về với em, với con, nhìn con được sinh ra. Ưu Tuyền, anh sẽ trở về, trở về cho em một bữa tiệc song hỉ, cho em làm cô dâu xinh đẹp. chờ anh quay trở lại, anh nhất định sẽ trở về.”
Tôi ôm anh, rồi lại cẩn thận che bụng.
Phút cuối, tôi khẽ nói: “Em chờ anh, nhất định sẽ chờ anh quay về cưới em.”
Những ngày cuối năm nhà nhà bận rộn. Anh cũng bận rộn.
Tôi vì có thai nên cũng không hỏi nhiều, nhưng tôi biết khu mỏ bị phạt rất nhiều tiền, lại mất quyền khai thác. Nhà Tông Thịnh đã mất đi một sản nghiệp rất quan trọng.
Những việc này, mọi người đều không cho tôi biết, tôi toàn nghe từ Tiểu Mễ và Tiểu Trần.
Ban ngày, tôi sẽ đến văn phòng ngồi vẽ tranh, vẽ trời đất, mây xanh.
Chiều, trời có nắng thì tôi sẽ đi phơi nắng.
Tôi biết, ông bà và Tông Thịnh đều đang chiều chuộng tôi, không để cho tôi tiếp xúc những chuyện làm cho phiền lòng, mọi người nguyện ý gánh vác hết. Trước mặt tôi, mọi người đều tươi cười, không để lộ nửa điểm lo lắng.
Lúc ăn tất niên, đến cả cô cô cũng gọi hỏi tôi muốn ăn cá gì. Hàng năm, tất niên sẽ ăn cá chép, cá mè hoặc cá trích. Giọng cô vẫn như trước, móc mỉa xỉa xói tôi. Trước khi cúp máy tôi nghe cô nói: “Thật là, tiền bồi thường xong rồi mà vẫn còn phải để ý nữa.”
“Cô cô, cô cô!” Tôi vội gọi, giọng cô lại vang lên, “Còn có cái gì yêu cầu nữa hả?”
“Cô cô, bọn tôi đều biết, cô thật sự đối xử rất tốt với ông bà. Cảm ơn cô đã chăm sóc ông bà, dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn là cô cô của chúng tôi.”
“Xì, nói tiếng người đi. Nếu cô nói vậy thì nói thẳng luôn, lúc ăn Tết ta mang bạn trai về, đừng có mà nói ra nói vào. Lần này, ta nhất định phải gả được, lúc cô ở cữ tôi cũng đỡ mệt.”
“Chúc cô cô, bách niên hảo hợp.”
Cô cô bên kia cười: “Được, cúp máy đây. Đừng có chê ta đòi hồi môn nhiều ít. Nhà này, cũng chẳng còn nhiều hồi môn cho ta đâu.”
26 Tết, Tông Thịnh vì bận nên không tới đón, tôi phải theo Tiểu Trần về công ty, rồi lại đi xe Tông Thịnh về nhà.
Lúc xuống xe Tiểu Trần, đi vào cửa công ty thì thấy Tông Thịnh chạy từ trên thang bộ xuống, đứng trước cửa thang máy, chờ cửa thang mở ra thì đè tay lên cửa nói:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...