“Nghe anh cho kỹ! Một bước cũng không thể đi nhầm!”
Tôi gật gật đầu, nhìn anh.
“Hôm nay, em đi tìm Hạ Lan Lan, khóc lóc nói anh bắt em phá thai. Anh sẽ vờ như thật hung hãn cản hai người lại trên phố, giả vờ bị bạo tẩu. Lão hai mươi tệ mấy hôm nay vội vã xuống tay với chúng ta, thậm chí còn hạ thủ tàn khốc. Hạ Lan Lan sẽ nhanh chóng nói với lão, lão sẽ tìm cách mê hoặc anh, lợi dụng anh làm gì đó, anh cũng không biết kết cục sau cùng ra sao, nhưng chắc chắn chả có gì tốt lành cho anh. Nhưng mà, trong lúc lão gài bẫy anh chắc chắn sẽ lộ ra nhiều nhược điểm. Chỉ cần anh nắm được thì sẽ khiến cho lão rơi vào trạng thái bạo tẩu, muốn giết người và ra tay giết người.”
Tôi vươn vai, ngồi trên tấm thảm trải dưới sàn nhà, “Nói cách khác, em phải tìm cách để anh bị gài bẫy hả? Còn anh, thì chờ thời cơ? Chuyện lớn như vậy, nếu lỡ lão thành công bức điên anh, bản thân anh bạo tẩu trước thì làm sao? Anh không cảm thấy lần này tỷ lệ thành công của mình không tới 50% sao?”
“Không! Thành công tỷ lệ là 90%. Anh tin tưởng trạng thái của anh bây giờ vẫn còn đủ bình tĩnh, còn biết nghĩ tới em và con. Nhưng lão thì không. Lão đã vài lần ra tay giết người, đối mặt với xác chết, thần kinh của lão lúc này không phải là rất mạnh mẽ, mà là đã hỏng rồi. Phần không thành công là 10% kia đến từ em. Anh không dám chắc em có thể hẹn được Hạ Lan Lan không.”
Anh nói xong, tôi cũng há hốc miệng, vài giây sau mới nói nổi: “Nếu em không hẹn được Hạ Lan Lan thì tức là sẽ không còn chuyện gì nữa, vậy thì tác dụng của em là 90% lận đó.”
“Biết vậy thì mau chuẩn bị đi. Để cho an toàn thì sau khi xác định địa điểm hẹn xong, anh sẽ kêu Tiểu Trần sắp xếp cho Tiểu Mễ vô tình gặp em. Có Tiểu Mễ đi cùng ả sẽ không dám làm gì em. Còn cây trâm gỗ sét đánh, em nhớ mang theo bên người, có thể cứu mạng lúc cần.”
Tôi bĩu môi: “Anh yên tâm đi, kể lể với Lan Lan khóc một hồi, không vấn đề. Với cả có Tiểu Mễ mà!”
Tông Thịnh đứng dậy đi qua phòng tắm. Tôi oằn oài vịn ghế đứng dậy, đá đá chân, không biết sao anh ngồi cả đêm vậy mà chân lại không tê!
“Tông Thịnh, anh cả đêm ngồi nghĩ ra cách này đó hả?”
Anh không đáp, nhưng đáp án thì rõ ràng là vậy rồi. Tôi nói tiếp: “Hay là mình đổi một chút, để anh hôm nay ngủ nghỉ đã, được không?”
“Không cần, lúc đả tọa thì cũng tương tự như em đã nghỉ ngơi rồi.”
Tôi nhìn bóng người mờ ảo trong phòng tắm, kinh ngạc. Không biết anh có nói thật hay không nữa.
Tôi quay về nhà, nói mẹ việc mình muốn vào lại thành phố có việc, Tông Thịnh chạy ra mỏ xử lý công việc. Vì cái xác phải mang đi nghiệm thi nên đã đưa đi, anh quay về mỏ là để cho người gác đêm mỗi người hai ngàn tệ, coi như là an ủi, cũng là để giải xui cho mọi người.
Sau này tôi nghe chú Thành nói lại, hôm đó chú hỏi Tông Thịnh có cần phải làm pháp sự ở mỏ không, vì lần trước mỏ bị sập tuy không chết người nhưng cũng thấy có vẻ không may mắn lắm, chưa được bao lâu lại có chuyện này nữa.
Tông Thịnh nói với chú Thành là không cần vì trong cái xác không có hồn phách, nên sẽ không bị ma quỷ phá, chỉ cần chờ tới nào hoạt động lại khu mỏ thì cúng thổ địa và tổ tiên, bày biện một chút là được. Hiện tại thì cứ như vậy.
Thật ra thì hiện tại mọi việc xảy ra quá nhiều, Tông Thịnh không nhín được thời gian. Mà, trong thời điểm này cũng không thể để Lão Băc vào thôn làm pháp sự được.
Hơn 5 giờ chiều chúng tôi về đến thành phố, bất ngờ là Ngưu Lực Phàm lại nói mời chúng tôi ăn tối. Quen biết hắn bao lâu nay, đã trải qua bao nhiêu việc rồi nhưng chưa bao giờ hắn chủ động mời chúng tôi ăn cái gì, sao lần này lại tích cực thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...