Tôi đỏ mặt, sau lưng đã là đầu giường, không còn đường lui. “Cả buổi tối làm đủ việc anh không mệt sao? Hay nghỉ ngơi trước đi, ngủ xong rồi tính.”
“Giảm sức ép, giúp anh.” Anh xoay người nằm xuống, dựa vào đầu giường, nhưng bàn tay cầm tay tôi lại không buông ra, thậm chí tay đã bắt đầu chuyển động.
“Ban nãy dùng móc câu kéo lên, thật ra lúc đó anh đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy Thẩm Kế Ân trong trạng thái kinh tởm nhất, nhưng không nghĩ tới là kéo lên thai nhi kia. Thật sự bọn chúng dưỡng thi, là thai nhi bé nhỏ kia…” anh không nói thêm, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, động tác trong tay nhanh hơn.
Tôi cắn cắn môi, điều chỉnh tư thế, cúi đầu xuống.
Tôi không nhìn thấy hình ảnh đó, anh cũng không nói ra, nhưng tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh đó tạo thành áp lực tâm lý nặng nề đến mức nào với Tông Thịnh. Đây chính là mặt yếu ớt mà anh chưa từng thể hiện trước bất kỳ ai, chỉ khi ở cùng với tôi, anh mới lộ ra. Là tin tưởng tôi, nên mới nói ra nỗi sợ hãi của mình.
Bàn tay anh không chút khách khí đè lên gáy tôi, đến khi tôi nghe tiếng cười khẽ: “À, thấy người ta đáng thương nên thưởng hay sao? Thật sự cảm thấy anh bị thứ đó làm cho hoảng sợ sao?”
Nghe tới đây, tôi đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy lườm, hóa ra là có kẻ cố ý nói vậy để tôi bị lừa, vậy mà tôi còn...
“Đồ đáng ghét!” Tôi nói, tính xuống giường đi vào phòng vệ sinh xử lý. Tôi phải biết quỷ thai như người này thì sợ hãi cái gì chứ?
Tôi còn chưa xuống giường thì đã bị anh ôm chặt lại, một tay nắm lấy cằm tôi, nụ hôn ập tới, đầu lưỡi dây dưa thâm nhập, chia sẻ hương vị chỉ thuộc về mình anh.
Tôi đẩy ra, nhưng phát hiện là không có tác dụng. Bên nhau, tôi nghe giọng anh khẽ nói: “Thật sự thực thảm, cái kia thai nhi thật sự thực thảm. Thẩm Kế Ân ăn mất một phần của nó, để lại phần hệ thống tuần hoàn, đặt trong cái bồn máu. Bọn anh thậm chí nhìn thấy trái tim bé nhỏ vẫn còn đập, nó… nó vẫn còn sống…” Tông Thịnh im bặt.
“Anh không nên nói với em điều này, em là thai phụ không nên nghe chuyện đó.”
Anh nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn vào mắt anh: “Em muốn đi đánh răng không, nhưng anh đề nghị em tiếp tục…”
“Rồi sao nữa? Hai người xử lý đứa bé thế nào?” Tôi suy nghĩ đơn giản, đứa bé mà chết thì pháp sự hai tháng sau sẽ không làm được nữa. Giờ đứa bé còn sống, có lẽ là để chuẩn bị cho pháp sự của bọn chúng. Nếu hai người họ xử lý đứa bè mọi chuyện đã xong xuôi! Dù cho ở trong mật thất máu không thể đông, nhưng mà thiếu đi đứa nhỏ thì sẽ không làm được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...