Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
Tôi kéo giãn khoảng cách với cô ta, nhích lại đám đông một chút. Lần trước cô ta đột nhiên xô tôi khiến tôi còn sợ hãi, hơn nữa tôi càng sợ con mình bị làm hại. Cô ta vươn tay tới: “Đưa đồ cho tao, tao có cơ hội xuống tay.”
Tôi vội nghĩ thầm, cô ta nói có lẽ là cây trâm gỗ sét đánh, nhưng ai nói với cô ta? Làm sao người đó biết tôi có cây trâm trên người? Thứ đồ như vậy làm sao tôi có thể đưa cho cô ta đây? Tôi nói: “Thẩm Hàm, nếu em thật sự muốn làm vậy thì gọi cho Ngưu Lực Phàm đi, mọi người vẫn đang tìm em, anh ấy sẽ tính toán đường lui cho em, em đừng tự ép bản thân như vậy, chị chỉ có thể nói vậy thôi.”
Tôi cảnh giác nhìn cô ta, rồi cứ lùi dần ra sau kéo giãn khoảng cách, đến khi đã cách đủ xa thì tôi mới quay người đi về phía văn phòng. Vừa lúc Tiểu Mễ đi tới, thấy tôi thì nhanh chóng đi tới hói: “Em sao vậy, sao chạy đi đâu?”
“Không có việc gì!” Tôi nói, thở ra một hơi dài, tay nhẹ ôm bụng, thấy bụng mình không đau chỉ có tim là đập dồn.
“Đi về văn phòng nghỉ ngơi chút đi.” Tiểu Mễ kéo tôi đi, Mặc Phi cũng đi theo.
Văn phòng hôm nay làm ăn có vẻ khấm khá, lúc vào cửa thì đang có hai khách hàng đang đặt cọc. Tiểu Trần cười híp cả mắt lúc nhìn thấy Mặc Phi.
Khi xoay người đi tôi còn thấy Thẩm hàm đang nhìn chằm chặp vào tôi như thể muốn moi tôi ra khỏi nơi đây. Tiểu Mễ nhìn theo, thấy Thẩm Hàm thì la lên: “Là người vào nhà em ăn trộm! Theo tới tận đây sao?!”
Mà ở bên ngoài, Tông Thịnh chẳng biết đứng nhìn Thẩm Hàm từ lúc nào. Thẩm Hàm bị Tông Thịnh nhìn thì xoay người rời đi.
Tông Thịnh đi vào văn phòng hàn huyên vài câu cùng Mặc Phi, chào mời tham gia Ưu Phẩm, rồi lúc sau kéo tôi bảo cầm túi rồi đi về nhà.
Lên xe, tôi vừa cài dây an toàn vừa nói: “Thẩm Hàm ban nãy nói cô ấy quyết định đưa đứa nhỏ cho Thẩm Kế Ân, nhưng cô ấy sẽ chuẩn bị, tìm thời cơ để xuống tay với gã, cô ta sẽ tự giết anh trai mình.”
Tông Thịnh nhìn bên ngoài Sa Ân nói: “Thật ra, trong bàn cờ này tất cả chúng ta đều là quân cờ, bi kịch nhất chính là Thẩm Hàm và Thẩm Kế Ân, còn Ngưu Lực PHàm trở thành đóng vai chính.” Anh mở máy xe, “Anh đưa em về quê trước rồi quay lại đây, đêm nay anh phải làm pháp sự ở đây.”
Anh vừa tính lái đi, tôi đã đè tay lên tay anh trên vô lăng: “Anh đưa em về rồi quay lại?”
“Đúng rồi, sao thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...