Tôi cắn môi, suy nghĩ kế tiếp phải làm gì. Tông Thịnh chắc chắn không bỏ trốn, nhà bọn họ cũng không bỏ trốn. Anh sẽ quay về, sau khi về sẽ thấy tôi có dị thường, tôi chỉ cần nói mình tới tháng là được. Nếu để anh biết tôi bị cái gì thì với tính cách của anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua thằng bé kia.
Với tình huống hiện tại, đối với nhà bọn họ thực sự là bất lợi, nếu để anh động thủ thì chỉ khiến người tôi dậu đổ bìm leo thôi. Không phải tôi nhu nhược, mà là lúc này cần phải biết cúi đầu.
“Tông Thịnh. Nhanh lên trở về đi.” tôi biết mình nói sẽ chẳng có ai nghe, nhưng vẫn vừa khóc vừa nói.
Trong túi tôi vẫn luôn có băng vệ sinh, nhưng tôi cũng biết dù cho muốn giấu giếm bọn họ thì tôi cũng phải nhanh chóng tới bệnh viện. Chỉ là trong tình trạng hiện tại nếu tôi nói phải đi bệnh viện thì liệu bọn họ có bỏ qua cho tôi hay không?
Tông Thịnh rốt cuộc đang ở đâu? Lão Bắc vì sao lại xuất hiện ở đây? Thực ra, khi Tông Thịnh gọi “Lão Bắc” tôi đã bắt đầu suy nghĩ. Lão Bắc không thể ngồi im chờ thời, chờ tới hai tháng sau bị chúng tôi phá hủy mọi thứ. Mọi thứ lão làm hiện tại chính là rút củi dưới đáy nồi!
Trước hết khiến cho Ưu Phẩm ngừng thi công, kế tiếp khiến cho khu mỏ xảy ra chuyện kéo Tông An sụp đổ. Giống như chúng tôi vài lần để lộ tin Sa Ân có người chết.
Tôi từ từ đi ra khỏi phòng, vẫn ôm bụng, trong lòng vẫn suy nghĩ làm sao có thể đi bệnh viện nhanh chóng mà vẫn giấu được chuyện này.
Lúc về gần đến nơi tôi thấy mẹ và Tông Thịnh đang đứng nói chuyện với nhau. Thấy tôi, Tông Thịnh lộ rõ vẻ lo lắng, không nghe mẹ nói nữa mà đi thẳng về chỗ tôi: “Sao mặt em xanh như vậy?”
Tôi ôm bụng nói: “Em tới tháng! Đừng lo, em đau bụng kinh. Anh về rồi thì em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Tông Thịnh đưa tay sờ lên trán tôi, lúc này tôi mới cảm giác được trán cũng đau. Anh hỏi: “Em bị đánh sao?”
“Chẳng phải anh cũng bị sao?”
Tông Thịnh không nói gì, trầm mặc vài giây rồi đi tới phía lều bên kia: “Chú Thành! Lập tức lái xe của tôi đưa Ưu Tuyền đi bệnh viện! Dì à, dì cũng đi đi, giúp con chăm sóc cho Ưu Tuyền. Con xử lý xong mọi chuyện sẽ đi tìm mọi người.”
Mẹ vội chạy tới cạnh tôi, thấy mắt tôi đỏ thì mẹ cũng rươm rướm theo: “Sao con không nói với mẹ một tiếng, nhịn cả đêm, còn ngồi ở cái nơi lạnh lẽo này chẳng phải càng đau hơn sao?”
Chú Thành chính là người đã bị đánh lúc trước, trên người cũng đầy thương tích, nghe anh gọi thì nhìn mấy người lính cứu hộ rồi mới đi về phía Tông Thịnh, nhận chìa khóa xe còn nói: “Bên này có tin tức gì thì gọi điện thoại báo chú một tiếng.”
Chú Thành đi cùng tôi về phía xe của anh.
Sau lưng, tôi nghe tiếng Tông Thịnh lớn tiếng: “Tối qua ai đánh Tông Ưu Tuyền? Đánh thuận tay quá vậy? Giờ ra đây đánh tôi thử xem có thuận tay không nào!”
Tôi quay đầu lại nhìn, sợ anh thật sự làm lớn chuyện. Hiện tại cảnh sát còn đây, phóng viên cũng đang ở đây, cho dù những người kia đã đánh tôi, anh đánh trả lại nhưng mà như vậy sẽ hỏng chuyện hết.
Thấy tôi khẩn trương mẹ đẩy nhẹ tôi: “Để cho nó xử lý đi, con đã ở đây chống đỡ hộ nó cả đêm rồi, nó không biết đi đâu ngủ thoải mái một giấc chưa đủ sao? Chưa từng thấy con gái nhà nào như con!”
“Mẹ, giúp con một chuyện!” Tôi khẽ nói. Mẹ theo tôi vào viện thì chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra, chi bằng hiện tại nói rõ mọi chuyện cho mẹ, phân tích kỹ càng để mẹ giúp tôi nói dối.
Chú Thành lái xe đưa chúng tôi tới thẳng bệnh viện thành phố, còn hỏi cô cô xem ông ở bệnh viện nào để chúng tôi tới thẳng đó, còn có thể hỗ trợ thăm nom ông.
Tới nơi thì chú Thành tách ra, đi thăm ông và báo tình hình ở khu mỏ cho bà. Còn chúng tôi tự mình đi thẳng tới khoa phụ sản, tôi đã đau tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...