Thời gian giống như ngừng trôi, tôi cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Ngưu Lực Phàm xuất hiện trước mặt tôi. Lúc tay hắn ta giữ chặt hai bên mặt tôi, gọi tên tôi, thì mắt tôi mới nhìn rõ trở lại, tôi nhìn hắn.
Ngưu Lực Phàm hỏi: “Này, sao em lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng, tôi cũng về tới hiện thực, tôi hít mũi một cái rồi òa khóc.
“Khóc cái gì? Xảy ra chuyện gì, em nói anh nghe nào.”
“Tông Thịnh đâu?” tôi chỉ nói có thế, “Tông Thịnh đâu?”
“Tông Thịnh nói có việc, không thể lại đây, nên kêu anh tới nhìn xem có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không. Điện thoại em gọi không được, cậu ta chỉ nói tới việc em ở trên đường, còn nói đã gặp ba anh, anh vội chạy tới đây thì thấy em ngồi ngốc ở đây, ba anh đâu?” Ngưu Lực Phàm hỏi.
Hắn không phải Tông Thịnh, trong mắt hắn, tôi chỉ là bằng hữu, cho dù là người bạn cùng chung hoạn nạn thì cũng không phải là bạn gái để hắn thương hương tiếc ngọc, cho nên hắn hiện tại chỉ để ý tới tin tức của ba mình.
Tôi vẫn khóc, nói không ra lời. Bao nhiêu sợ hãi, lo lắng của tôi trong giây phút này lộ hết ra ngoài. Tôi vốn thật nhát gan, tôi cũng yếu đuối, tôi không hề kiên cường, không hề. Nhưng vài giờ trước tôi lại một mình đối mặt với nữ quỷ, tôi đã tự tay giết người! Giết quỷ ư?
Những ngụy trang kiên cường của tôi trong một khắc kia đã dùng hết cả rồi, giờ tôi chỉ có thể thả lỏng bản thân khóc òa lên.
Ngưu Lực Phàm khó xử đứng nhìn tôi, xung quanh người đi đường đang đứng nhòm ngó khiến hắn cau mày: “Em đừng khóc mà. Em… này, em rốt cuộc là làm sao? Nói đi. Bao nhiêu người nhìn kìa, em còn khóc vậy người ta lại tưởng anh bắt nạt em đó. Thôi nào, nín đi nín đi… mình đi về nhà đã, đừng khóc, được không? Ở đây đông người nhìn lắm… đi nào.
Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt chước tiểu nha đầu Thẩm hàm khóc lóc vậy, anh cũng đâu phải là Tông Thịnh mà dỗ dành em. Này, em không ngừng được sao hả?...”
Ngưu Lực Phàm vừa lải nhải vừa thô lỗ kéo tôi ra ngoài. Tôi vừa khẩn trương cao độ xong, giờ mới thả lỏng khóc lóc nên cũng có đôi chút cảm giác muốn té xỉu.
Tôi bị Ngưu Lực Phàm đẩy lên xe. Hắn vừa gọi điện cho Tông Thịnh vừa cài dây an toàn
“Alo, bên đó sao rồi? Tôi tìm được cô ấy rồi. Nhưng mà cứ khóc lóc suốt, hỏi gì cũng không trả lời… nhìn có vẻ không bị sao cả! À, không có việc gì!... Vậy được, để chở cô ấy về nhà cậu.” Ngưu Lực Phàm cúp máy, quay sang nhìn tôi. Tôi cố gắng bình tâm lại, nhưng tôi có cảm giác là làm không được, đầu tôi quay quay, cảm giác như muốn xỉu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...