Tôi xách đồ ra xe thì thấy hình như anh vẫn còn đang nói chuyện với Tiểu Lục, thấy tôi thì nói: “Cứ như vậy trước đi, chiều tôi về công ty, giúp tôi nói với ông chiều tôi sẽ về họp, không để bị trễ.”
Tôi hỏi: “Công ty có việc sao? Để em đi sang chỗ nhà ba Ngưu Lực Phàm cho, sẽ không kinh động tới ông ta đâu, chỉ hỏi thăm một chút thôi. Nếu ông ấy còn ở đó thì em sẽ lặng lẽ về. Lúc khác mình lại cùng sang đó.”
Tông Thịnh do dự một chút, mới nói; “Không cần, giờ lái xe qua đó nhìn xem mà thôi. Về nhanh mà.”
Suốt đường đi Tông Thịnh không nói một lời, trầm mặc đến đáng sợ. Môi anh mím chặt, cảm giác được tâm tình anh không tốt chút nào. Trong bầu không khí này tôi cũng không dám nói tiếng nào, sợ rằng anh sẽ đột nhiên nổi giận. Người này vốn dĩ âm tình bất định, không nên trêu vào.
Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà, cổng ngoài vẫn khóa. Tôi đang định xuống xe hỏi thăm xung quanh thì anh bảo: “Không cần xuống xe, ngôi nhà này đã lâu không có người ở.”
“Ơ, làm sao anh biết? Em định hỏi thăm hàng xóm xung quanh một chút.”
“Nhìn qua là thấy. Nhà mà có người ở sẽ không thế này. Nhân khí có thể dưỡng cho ngôi nhà, nhà cũng có thể tích tụ nhân khí, căn nhà này nhìn còn thảm hơn lần trước chúng ta ghé qua, trong thời gian ngắn mà xuống cấp tới như vậy thì khẳng định là không có ai ở đây. Đại khái, kẻ thứ ba có lẽ không phải là ông ta.”
Lúc quay về, Tông Thịnh chở tôi về chỗ công trường trước. Tiểu Trần vẫn nịnh bợ chạy tới hỏi: “Tiểu lão bản có ăn cơm trưa chỗ chúng tôi không? Giờ anh về bên kia chắc cũng không kịp bữa trưa.”
Tông Thịnh không buồn liếc mắt nhìn hắn, lái xe rời đi. Tôi vội cười nói: “Quản lý, thực xin lỗi, hôm nay tâm trạng anh ấy có chút không vui, à thì, tiêu chảy mà.”
Tiểu Trần cũng gật đầu: “Uh, vui sao nổi, công trường xảy ra chuyện, anh ta là người phụ trách nên chắc chắn sẽ bị chất vấn.”
Tôi nghe mà thót cả tim, nhớ tới cú điện thoại của Tiểu Lục nên vội hỏi: “Công trường làm sao vậy?”
Tôi cũng cẩn thận nghe, đúng là tiếng máy móc ở công trường hôm nay không nghe thấy, hôm nay công trường không làm việc. Công trường vốn dĩ luôn làm việc, chỉ cần thời tiết cho phép thì sẽ duy trì, giờ sao lại ngừng nhỉ?
Tiểu Trần vừa đi vào trong vừa nói: “Chuyện ở công trường anh cũng không rõ, chỉ là nghe nói có một đại đốc công cự tuyệt thi công theo bản vẽ, bảo là bản vẽ của tiểu lão bản có vấn đề, nếu làm theo thì đến đoạn xử lý hoàn công sẽ rất phiền toái, nên mọi người phụ trách ở công trường đều bị triệu hồi về tổng công ty họp.”
Tôi bặm môi, xoay người nói: “Quản lý, chiều nay em xin nghỉ tiếp, em về tổng công ty xem sao.”
Tiểu Trần còn đang nói gì sau lưng nhưng tôi đã quay lưng đi mất, sang phía taxi bên kia đường.
Lúc tôi về tới tổng công ty thì vẫn còn trong giờ nghỉ trưa, phòng họp lầu sáu vẫn còn đông đủ người đang ngồi họp. Thấy tôi bước ra khỏi thang máy, mọi người nói khẽ lại. Tông Đại Hoành oang oang: “Tông Thịnh thì còn trẻ, lại còn suốt ngày dính nhằng nhằng vào Tông Ưu Tuyền, làm sao còn thời gian đi công trường?”
Trong lòng tôi đầy ngạc nhiên. Tông Đại Hoành đây là nói chuyện không có chứng cứ. Tôi làm việc ở văn phòng cạnh công trường, bảo Tông Thịnh suốt ngày dính lấy tôi là sao, anh làm ở công trường chứ có ở trong văn phòng đâu?
Tông Đại Hoành tiếp tục nói:
“Cậu ta nói mình là dân kiến trúc chuyên nghiệp, nhưng là Lão Bắc dắt ra ngoài bao năm ai biết là học trường gì? Biết đâu, lỡ học trường tư nhân dỏm thì sao, mà giờ bằng giả cũng cả đống cả thiên, đi làm bằng giả cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Qua bên kia kìa, hai trăm tệ một cái bằng, muốn trường gì chả có.
Còn nữa, người ở quê bên khu mở, sinh viên với cả đại lão gia không đi học đều đi đào quặng cả thôi. Qua đó mà làm cũng kiếm tiền được vậy! Dân kiến trúc thì có gì hay? Hoàng đốc công ba mươi năm kinh nghiệm làm dàn giáo cao ốc chẳng lẽ kém thằng nhóc chỉ học và vẽ trên giấy sao?”
Tôi đi tới, lặng lẽ dựa vào vách phòng họp. Tông Thịnh vẫn chưa bước vào, đứng dựa vào tường, nghịch chiếc bật lửa trong tay, đưa lưng về phía tôi lớn tiếng đáp trả Tông Đại Hoành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...