Tôi chậm rãi đưa tay ra, hướng tới miệng vết thương trên tay anh, miệng vết thương to bằng ngón cái. Anh né tay qua, đưa vết thương lên miệng hút một cái: “Không có việc gì, chút thương thế này không có việc gì.”
“Em xin lỗi!” Tôi yếu ớt nói. Tôi có cảm giác rất mệt mỏi, đến cả nói cũng thấy mệt.
Anh đưa tay xoa đầu tôi: “ Không cần phải xin lỗi anh, vì đó là em, nên không cần phải xin lỗi gì cả. Mình về nhà thôi, ngủ một giấc thật ngon.”
Tôi gật đầu, nhưng đầu óc vẫn mông lung. Xe chạy một đường, tôi thấy Tông Thịnh vài lần nhìn kính chiếu hậu, tôi cũng không biết anh nhìn cái gì. Tôi vẫn cảm thấy mông lung, mơ màng muốn ngủ, nhưng lại rất tỉnh không ngủ được.
Xe về tới sân đá, tôi xuống xe rồi mới hiểu nãy giờ anh nhìn cái gì.
Hóa ra, Ngưu Lực Phàm chạy ngay đằng sau chúng tôi. Vừa xuống xe, Ngưu Lực Phàm đã la to:
“Tông Ưu Tuyền, hôm nay em làm cái quái gì vậy? Nói cho rõ đi, em đang nửa đường đi thay đổi kế hoạch, em có biết tôi đã lo lắng thế nào không? Lúc xuống dưới hầm ngầm, rõ ràng biết em có vấn đề, có khả năng làm cả tòa nhà sập xuống mà thằng nhóc kia vẫn kéo tôi chạy vào trong, chỉ cần trễ vài giây là tất cả chúng ta đã đang nằm chôn thân dưới đống phế tích đó rồi. Em…”
Tông Thịnh kéo tay tôi, làm lơ hắn, đi vào trong nhà.
Tôi thật sự mệt mỏi quá, tôi rất muốn nói chuyện với Ngưu Lực Phàm, nhưng lại không còn sức để mà động cựa.
Ngưu Lực Phàm cũng chen chân vào nhà theo, đang tính nói tiếp thì Tông Thịnh đã lạnh giọng nói: “Câm miệng đi, anh ở dưới nhà đi, hoặc còn sức thì nấu mì cho mọi người ăn. Tôi đưa Ưu Tuyền lên nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi xuống tìm anh.”
Ngưu Lực Phàm há hốc miệng, lời nói ra đến nơi lại phải nuốt lại vào lòng.
Tông Thịnh kéo tôi lên lầu, về phòng, đẩy tôi vào phòng tắm.
“Được rồi, tắm rửa một cái, một hồi ngủ một chút, sẽ lại có tinh thần.”
Anh vừa buông tay thì tôi kéo lại: “Thực xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi với anh. Ưu Tuyền, tắm rửa đi.”
Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào, tôi đã có thể tự hỏi tự phân tích lại, tôi biết lần này tôi đã gây nên phiền toái rồi, tôi đã đẩy mọi người vào tình trạng nguy hiểm, thậm chí suýt chết.
Sợ hãi, hối hận… khiến tôi nức nở.
Tông Thịnh nhìn tôi, không nói gì, vài giây sau, anh gỡ tay tôi ra. Tay tôi không ôm nổi anh làm tim tôi cũng chùng xuống.
Tông Thịnh nhất định thực tức giận, nhất định hận chết tôi rồi.
Nhưng không có thời gian cho tôi suy nghĩ nhiều, anh đã quay trở lại phòng tắm, nhưng mà đã cởi giày và áo khoác. Anh tới bên cạnh tôi, quăng cho tôi dép lê, xõa tóc cho tôi, lại giúp tôi cởi quần áo ngoài ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...