Trong nháy mắt, tim tôi như bị bóp nghẹt, hơi thở cũng bị đình trệ, hoàn toàn lặng lẽ như khuôn mặt Thâm Kế Ân bên kia.
Thẩm Hàm kinh ngạc trừng to đôi mắt nhìn Thẩm Kế Ân, bước chân cứ thế giật lùi về phía sau, đến khi đụng trúng tôi, thì hơi thở của tôi mới quay lại. Tôi há miệng hít một hơi thật dài, rồi mới khẽ nói: “Em thấy rõ chưa? Anh của em ở đây.”
Thẩm Hàm cắn chặt môi không nói gì, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô nàng bước tới, cả người run rẩy, nói vọng về phía Thẩm Kế Ân: “Anh… anh ơi… tại sao anh lại ở đây? Anh làm sao vậy?”
Cô nàng chậm rãi đưa tay tới bên dưới mũi Thẩm Kế Ân, vài giây sau thì khóc toáng lên. Vừa ôm lấy Thẩm Kế Ân, vừa khóc: “Anh! Mau gọi điện đưa anh tôi đi bệnh viện, đưa đi ngay. Anh ấy bị thương sao lại không đưa đi bệnh viện? Vì sao để anh ấy ở đây không ai chăm sóc? Nhất định là các ngươi hại anh tôi, là các người muốn hại anh trai tôi! Đưa đi bệnh viện đi. Tông Ưu Tuyền, tôi van chị, đưa anh tôi đi đi… hu hu…”, ta cầu xin ngươi, đem ta ca đưa đi bệnh viện đi. Ô ô...”
Thẩm Hàm chỉ ngồi đó ôm Thẩm Kế Ân khóc lóc, không làm thêm gì hết, hay nói cách khác, lúc này cô nàng không biết phải làm gì. Một cô bé 17 tuổi gặp chuyện như thế này, sẽ không thể bình tĩnh, sẽ chẳng thể phân tích, chỉ biết ôm anh mình ngồi đó khóc mà thôi.
Tôi sợ hãi lùi ra sau một bước, tôi rất sợ hãi, sợ rằng Thẩm Kể Ân sẽ mở mắt ra nhìn và nói chuyện với Thẩm Hàm.
Nửa phút sau, Thẩm Kế Ân vẫn không có một chút phản ứng. Thẩm Hàm cũng chỉ ngồi ở kia khóc lóc, cô nàng muốn kéo Thẩm Kế Ân ra khỏi bồn máu, nhưng với sức lực của cô bé thì không thể làm được. Tôi nuốt nước bọt, nhìn cô nàng cố gắng, trong lòng nghĩ, nếu giờ Thẩm Hàm té ngã hoặc do bi thương quá độ hoặc do vận động mạnh bị sảy thai, là tốt nhất!
Nhưng hiện thực không có giống như trong phim truyền hình. Cô nàng chẳng làm sao cả, mà vẫn khóc lóc kéo Thẩm Kế Ân.
Tôi vòng tay ôm lấy mình, cảm giấy cộm cộm trên ngực, lôi ra thì thấy cây trâm gỗ sét đánh.
Nhìn cây trâm trong tay, lại nhìn cảnh trước mặt, nếu bây giờ tôi dùng trâm đâm thẳng vào ngực Thẩm Kế Ân, thì bố cục của tòa nhà này cũng trở nên vô dụng.
Tim tôi đập dồn dập, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Chỉ cần tôi bước tới, cầm cây trâm đâm mạnh vào trái tim gã. Gã vốn dĩ chính là một người chết, nên tôi làm như vậy cũng không tính là tôi giết người nhỉ. Chỉ cần như vậy một chút, chỉ cần như vậy một chút. Tôi không thể trực tiếp thương tổn đứa bé trong bụng Thẩm Hàm trong bụng, đứa bé là một sinh linh, nhưng Thẩm Kế Ân đã chết, đã chết thật lâu. Chỉ cần như vậy một chút, mọi việc đều có thể giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...