Tôi còn lo lắng hắn sẽ nói thêm gì đó tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên buông tôi ra, ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Tôi đang không hiểu sao thì chợt nghe tiếng Lan Lan: Ưu Tuyền, sao đi không đợi tớ?!”
Tôi còn chưa trả lời thì Tông Thịnh đã đáp: “Toilet cách có mấy bước, vừa ra khỏi cửa đã thấy cô ấy rồi còn gì.”
Tôi cong môi, không nói gì. Con trai làm sao hiểu được con gái, đi toilet thường đi cùng nhau rồi cùng quay trở về mà.
Vừa lúc đồ ăn mang lên, rốt cuộc có cớ để đổi đề tài.
Tôi vừa định lau chén đũa thì nghe Tông Thịnh nói: “Tông Ưu Tuyền, em có thể đi về trước đi. Ann cùng hạ Lan Lan ngồi với nhau một lát.”
Tôi trợn to mắt nhìn Tông Thịnh, lại nhìn Lan Lan, hắn đây là bán thuốc gì trong hồ lô a? Hắn không phải luôn luôn càm thấy Lan Lan thực phiền sao? Làm sao giờ lại chủ động đưa ra ý muốn đi riêng với cô nàng?
Tôi còn đang do dự đã nghe Lan Lan sung sướng đẩy đẩy tôi, nhỏ giọng nói: “Ưu Tuyền, giúp tớ đi, mai tớ trực hộ cậu một ngày... xin cậu đó!”
Tôi lại nhìn về phía Tông Thịnh, tuy khóe miệng hắn không có gì biến hóa, nhưng tôi rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang cười. Cừoi mỉa tôi đây mà!
Lan Lan lại khều tôi: “Năn nỉ mà!”
Tôi thở dài nói: “Được rồi! Đừng khi dễ Lan Lan. Còn nữa, một hồi nhớ đưa Lan Lan trở về.”
Tôi chậm chạp rời đi. Nhìn Tông Thịnh, diện mạo khủng bố, tính cách không tốt, còn âm tình bất định, Lan Lan sẽ không bị hắn dọa ra phát bệnh chứ!?
Lan Lan vẻ mặt hưng phấn, xua tay hối tôi đi cho nhanh, đừng ảnh hưởng hai ngừoi hò hẹn.
Tôi thấp thỏm bất an đi ra khỏi quán, cũng chẳng còn tâm tư ăn trưa mà lên xe bus về thẳng KTX.
Tôi ở lỳ trong phòng, cũng chẳng quan tâm thời gian trôi qua. Đến tận khi các bạn trực ca sáng về thấy tôi ở KTX, hỏi han cơm nước tôi mới hồi phục tinh thần nhận ra trời đã tối.
Lan Lan vẫn chưa về.
Tôi vội lấy điện thoại tính gọi thì đã nghe gioing Lan Lan vọng tới từ phía cầu thang.
Cô ấy trở lại, tay xách nách mang đủ túi to nhỏ các kiểu.
Tôi thấy cô nàng về thì cất máy vào. Cô nàng chạy tới ôm chầm lấy tôi:
“Ưu Tuyền, cảm ơn cậu, nào, ôm cái coi!”
“Trời, sao về trễ vậy?!”
“Ưu Tuyền, anh cậu thật tuyệt, đúng là chàng trai tốt thời đại mới. Đồ này đều là anh ấy mua cho tớ đó. Qua đây, có phần cho cậu nè.”
Tôi nhìn đống túi cô nàng xách có chút gato. Đó giờ đi với tôi hắn có mua cái gì cho tôi đâu?!
“Thật là anh ấy mua cho cậu à?!”
“Dĩ nhiên rồi, chứ tớ làm gì có tiền chứ?!”
Cô nàng hưng phấn kéo tôi vào phòng, ném đồ lên giường rồi duỗi tay ngắm nghía
“Anh cậu nói nhìn tay tớ thấy sau này nhất định sẽ gả cho một người tốt. Còn nói tay tớ bàn tay vừa mềm mượt, vừa vững vàng, khớp xương nhỏ nhưng long cốt lại dài, hổ cốt ngắn... nhất định hậu vận tốt. Hihi, cậu nói xem, với điều kiện của anh ấy, nếu thật sự ở bên nhau...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...