Sau đó, các lãnh đạo thành phố tới phát biểu, nói rằng họ rất mong chờ tương lai nơi đây sẽ trở thành một khu kinh doanh mới của thành phố.
Tiếp đó, là xổ số dành cho người qua đường, dòng người chen chúc xô đẩy, trong đám đông tôi nhìn thấy Ngưu Lực Phàm. Hôm nay nhìn hắn thật đặc biệt, mặc vest, tôi chưa từng thấy hắn ăn mặc như vậy. Vì đã quá quen thuộc nên tôi mới nhận ra hắn, chứ nếu không thì có lẽ sẽ hoàn toàn không nhận ra.
Tôi nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Thẩm Kế Ân.
Giữa trưa 12 giờ, bắt đầu làm pháp sự. Một đám người đều ôm tâm thái xem náo nhiệt, đi theo vào công trường. Tôi không biết bên trong tình huống là như thế nào, tôi hiện tại chỉ có thể đứng trước văn phòng dọn dẹp. Nhưng buổi sáng tôi thấy một chiếc máy móc được buộc vải đỏ trên công trường. Trên bãi đất trống của công trường cũng bày biện bàn thờ linh tinh này nọ.
Tôi rất hồi hộp, không biết Tông Thịnh sẽ làm gì. Nhưng dù hồi hộp đến đâu, tôi cũng kiềm chế bản thân, không cho phép mình đi xem náo nhiệt. Nếu tôi xuất hiện, vở kịch của Tông Thịnh sẽ không tiếp tục được.
Ngưu Lực Phàm đi theo đám người, đi vào trong công trường, mà vai chính chân chính, Lão Bắc mặc đạo bào, đi theo ông của Tông Thịnh lúc này mới chậm rãi đi về hướng công trường. Đám đông thấy lão thì thực tự nhiên né qua thành một con đường cho lão qua.
Khi Lão Bắc đi ngang qua văn phòng thì dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn tôi đang sắp xếp chậu hoa ở hai bên cửa văn phòng. Tôi cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy, và trái tim tôi trở nên lo lắng hơn. Ở đây có rất nhiều người, lão sẽ không thể làm gì tôi được.
Sắp xếp xong, quay về thì Lão Bắc ở cách tôi hai mét và nói với tôi:i: “Ưu Tuyền à.”
Lão thở dài, nói: “Hôm qua lão gia có xin lỗi ta. Ta biết, con và Tông Thịnh còn giận ta. Nhưng, con thông cảm cho lão già ta đi. Ta thật sự coi Tông Thịnh như cháu ruột mình mà nuôi lớn, ta không muốn nó chết.
Lúc trước ta ngàn tính vạn tính, tìm cho Tông Thịnh rồi tính huyết khế rơi vào con, lại không nghĩ rằng, chuyện này cứu Tông Thịnh, hại con. Lão Tông à.” Lão Bắc chuyển hướng về phía ông, tiếp tục nói, “Hôn nhân của Tông Thịnh cùng Ưu Tuyền không thể tiến hành. Nếu hai đứa nó bên nhau, Tông Thịnh không có việc gì, Ưu Tuyền nhất định phải chết. Lúc trước cũng là ta có tư tâm. Ta suy nghĩ nhiều năm như vậy rốt cuộc nghĩ thông suốt. Hôn sự của bọn họ vẫn là thôi đi.”
“Lão Bắc tiên sinh, cái này, về sau rồi nói sau, hôm nay còn phiền người.” Ông vội nói rồi đưa tay mời, đưa Lão Bắc hướng vào trong đi. Lão Bắc nhìn tôi, mặt ra vẻ tràn đầy hối hận rồi mới đi vào công trường.
Tim tôi chùng xuống, những gì Lão Bắc nói không biết đúng sai thế nào, nhưng rõ ràng nếu nếu tôi rời khỏi Tông Thịnh mà nói, đối bọn họ tuyệt đối là chuyện tốt.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì Lão Bắc nói, thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh tôi.
"Ta đã nói mà Tông Ưu Tuyền, ngươi muốn mạng sống của mình không, hay là vì chút tiền cho gia đình mà bán mạng luôn? Đi theo quỷ thai, hừ, cô cô hỏi ngươi một câu, cái kia của nó lạnh lắm đúng không? Lúc làm với nó có sợ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...