Mẹ Thẩm Hàm
Năm người cùng nhau đi ra khỏi sân bay, theo kế hoạch từ trước thì chúng tôi không dừng lại ở khu trung tâm vì ở trung tâm mẹ Thẩm Hàm sẽ có rất nhiều lựa chọn, nên đi thẳng về phía quê của Ngưu Lực Phàm.
Tới thôn nhỏ, bà có tức giận muốn rời đi thì cũng không có xe để mà đi, giày cao gót, bà cũng không thể đi bộ quá xa.
Cách an bài mọi việc này, quả thật Tông Thịnh cũng rất đê tiện.
Trên xe, mẹ Thẩm Hàm hỏi chuyện của cô nàng. Hỏi cô nàng học trường nào? Lớp mấy? Từ sân bay về tới quê Ngưu Lực Phàm cũng phải hơn một tiếng, trong một tiếng đồng hồ này mẹ Thẩm hàm có thể hiểu biết thêm thật nhiều về cô nàng. Dù cho Thẩm Hàm không vui vẻ đáp lời thì tôi cũng sẽ đỡ lời giúp. Đương nhiên lúc này Thẩm Hàm cũng đã biết lý do mẹ mình trở về.
Cô nàng cố nén giận mà lườm nguýt Ngưu Lực Phàm đang ngồi trên ghế lái phụ. Hơn một tiếng đồng hồ này, mẹ Thẩm Hàm không hỏi lấy một câu về Thẩm Kế Ân.
Xe vừa dừng lại, Thẩm Hàm đã xuống xe, mở cửa lái phụ lôi cổ Ngưu lực Phàm xuống xe. Kế tiếp là chân đá tay đấm, Ngưu Lực Phàm chỉ biết co đầu rụt cổ trốn tránh khắp nơi, miệng thì gào quạc lên:
“Thẩm Hàm, Thẩm Hàm, Thẩm Hàm, em dừng tay nghe anh giải thích. Mọi người đang cố giúp anh trai em, anh ta xảy ra chuyện rồi.”
Trong khi bị đánh, Ngưu Lực Phàm hoàn toàn không nhìn rõ dưới chân nên loay hoay ngã tùm xuống hồ nước trước cửa nhà.
Lúc Ngưu Lực Phàm ngã xuống thì Thẩm Hàm còn đứng ở trên, cầm trái cây ném xuống đầu hắn, không cho hắn bò lên.
Bọn họ hai người ầm ĩ bên này thì mẹ Thẩm Hàm xuống xe, xách hành lý, quay người đi ra cửa thôn. Trong thôn đường lầy lội khá nhỏ, hơn nữa mấy hôm trước vừa mưa xong, nên gót giày của bà lún xuống, không thể đi nhanh được.
Tôi vội đuổi theo, vội giải thích: “Dì à, dì cứ từ từ, ngày mai rồi tính tiếp. Bọn con không có cách nào nên mới phải nói vậy để dì về nước.”
“Thẩm Kế Ân sống hay chết không có quan hệ gì với tôi cả! Mọi chuyện của Thẩm gia đều không có liên quan gì tới tôi. Giờ thì, Thẩm Hàm sống hay chết cũng không quan hệ gì với tôi. Các người muốn nháo như thế nào thì cứ việc!” bà kích động đáp lại.
Thẩm Hàm đang đánh Ngưu lực Phàm bên kia, nghe thấy thì cả người cứng lại, cô nàng chậm rãi quay đầu nhìn mẹ mình: “Kể cả tôi chết cũng không liên quan đến bà phải không? Vậy tại sao bà phải về nước? Thật thất vọng, tôi còn chưa chết đâu, còn sống tốt!”
Hốc mắt Thẩm Hàm phiếm đỏ. Người trước mắt là mẹ ruột của cô, tuy cô ra vẻ không để bụng tới mẹ, nhưng khi mẹ cô quay về, dù cô vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang reo hò!
Vậy mà, mẹ cô lại nói vậy, cô có thể không tức giận không?
Ngưu Lực Phàm sau cùng cũng có thể leo lên khỏi hồ nước, hắn một thân ướt nhẹp, ôm lấy Thẩm Hàm.
“Đừng khóc, đừng khóc mà. Có cái gì thì từ từ nói với mẹ, cái gì mà chết với cả không chế, nói ra xui lắm. Đi thôi, nói chuyện với mẹ đi, em nhớ mẹ mà.”
Thẩm Hàm đẩy Ngưu Lực Phàm ra, gào lên với hắn: “Các người cấu kết lừa gạt tôi, lừa gạt mẹ tôi, để rồi nhìn tôi chê cười phải không?”
Ngưu Lực Phàm vẫy vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đưa mẹ Thẩm Hàm vào nhà, cô gái đang giận dỗi này để hắn thu phục.
Tôi vội hỗ trợ, đem hành lý của mẹ Thẩm Hàm vào nhà, vừa đi vừa nói: “Dì à, căn nhà này rất thanh tĩnh, bọn con đã quét tước gọn gàng, chuẩn bị sẵn sàng rồi. Tuy ở đây điều kiện không bằng khách sạn, nhưng cũng không quá tệ đâu.”
Tông Thịnh lại đứng ngay trước mặt bà, khuôn mặt lạnh lùng, đứng kiểu không cho đi.
Bà quay sang nhìn Thẩm Hàm bên kia đang vừa khóc vừa đánh, do dự rồi theo tôi đi vào nhà.
Căn nhà này quả thật đã được trang trí lại hết. Lúc tôi vào nhà có chút bất ngờ. Lần trước chúng tôi đã từng ngủ đêm ở đây, giờ nhìn lại… toàn bộ căn nhà đã được sơn quét lại, có lẽ quét vôi nên không có chút mùi hôi, nhà cũng được mua sắm thêm nhiều thứ.
Hồi trước khi tôi và Tông Thịnh vào ngủ ở căn phòng kia cũng được mua thêm một cái giường lớn, đãi ngộ đó có lẽ là dụng tâm tốt nhất rồi.
Mẹ Thẩm Hàm đi vào trong phòng, nhìn quanh nhà, qua cửa sổ nhìn thấy Thẩm hàm và Ngưu Lực Phàm đang đứng cạnh hồ nước, nói: “Các ngươi muốn dùng ta để khống chế Thẩm gia, căn bản là không có khả năng. Các ngươi dù có đem ta trói đến trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Bằng không, lúc trước ta cũng sẽ không rời đi.”
“Dì à,” tôi buông hành lý xuống. “Tụi con không muốn làm gì hơn, muốn nhất là nhìn thấy dì và thẩm Hàm gặp nhau. Tuy rằng miệng cô bé nói là không để ý tới người mẹ là dì.” Bà không nói chuyện, có lẽ không có hứng, tôi vội nói tiếp: “Dì à, dì muốn ăn cái gì, ở nước ngoài cũng không có nhiều đồ ăn ngon như trong nước. Nếu đã trở lại, nếu dì muốn ăn cái gì thì dì cứ nói, bọn con làm cho, nếu làm không ăn nổi thì chúng ta đi ra ngoài ăn nhé.”
Mẹ Thẩm Hàm nhìn tôi hỏi: “Người kia thật sự là bạn trai của Thẩm Hàm sao?”
“Dạ, phải. Nhà bọn họ rất khá giả, đây là nhà ở quê của bọn họ, nghe nói, đường cao tốc cũng sắp mở về hướng này, tới lúc đó nhà lên giá chắc cũng phải mây trăm vạn.” tôi thật không biết phải nói tốt về Ngưu Lực Phàm với bà thế nào nữa, tiệm cầm đồ kia của hắn chắ ccũng chẳng bao nhiêu tiền.
“Ta ở nước ngoài, không con cái, không gia đình, chỉ hy vọng Thẩm Hàm có thể sống tốt mà thôi. Được rồi, tối nay mình ăn móng giò đi. Ở nước ngoài căn bản là không có món này.”
“Được, để con lập tức đi chuẩn bị. Dì cứ an tâm ở đây vài ngày, cùng trải qua vài ngày vui vẻ với Thẩm Hàm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...