Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Lão Bắc mặc một bộ đồ tây cũ màu đen, nhìn như một người nông dân bình thường. Không thể nhìn ra lão là một người đầy dã tâm.

Lão đeo một túi xách màu đen thật cũ, không biết bên trong đựng cái gì. 

Lão đầu tóc bạc trắng, có lẽ hơn 70 tuổi, nhưng theo như tuổi tác của Tông Thịnh mà suy đoán ra có lẽ lão đã gần 80 rồi, nhưng nhìn vẫn vô cùng khỏe khoắn. Người già sắp chết sao lại có thể xuống tay với đứa trẻ như vậy chứ? Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh lão trong mật thất kia.

“Con về rồi à?” Mẹ tôi đứng ở cửa phòng khách nhìn tôi nói.  “Lão tiên sinh vừa lúc tới tìm con, thấy con không có nhà đang định đi thì con về tới.”

Tôi không nói chuyện, chủ yếu sợ hãi, nhìn lão nuốt nuốt nước miếng. Lão lợi hại tới vậy, hy vọng lão không nhìn ra tôi mới sảy thai vài ngày đâu.  

Lão Bắc nói với tôi: “Qua đây với ta, ta hỏi ngươi mấy câu.”

Tôi nhìn về phía mẹ, tôi muốn mẹ giúp tôi, nhưng mẹ chỉ vẫy vẫy tay với tôi. Trong mắt bọn họ, Lão Bắc là một sư phụ rất lợi hại, là người có lòng thiện tâm, sẽ không hại người.


Lão Bắc đi ra ngoài, tôi đành đi theo sau lão, cách khoảng hai mét. 

Trời chạng vạng ở thôn quê, nhà nhà ăn cơm nên lúc này chẳng mấy ai đi lại ngoài đường. 

Tôi và lão chậm rãi đi tới, không gặp bất cứ ai.

Rốt cuộc Lão Bắc dừng bước chân, xoay người lại nói với tôi: 

“Ưu Tuyền à, Lão Bắc gia gia già rồi, không còn được mấy năm. Chuyện lúc trước với Tông Thịnh kia, ngươi không trách ta đi.”

Tôi sợ hãi mà nhìn lão, không nói chuyện.


Lão im lặng một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Ngươi cùng Tông Thịnh…chia tay à?”

Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo, không phải là lão  nói với bà anh rằng chúng tôi không thể ở bên nhau sao, bài trí chúng tôi vậy sao? Sao giờ lại còn hỏi vậy? 

“Nói chuyện đi, gia gia còn có thể hại các ngươi sao? Tông Thịnh là ta nuôi từ nhỏ tới lớn, ta làm nhiều như vậy, còn không phải là hy vọng nó có thể sống thật tốt sao?”

“Ngươi không trách gia gia, khiến các ngươi chia tay chứ?”

“Là chuyện của chúng tôi. Hắn vì một người con gái khác mà đánh tôi, coi tôi chỉ như một quân cờ, có lẽ, trong lòng hắn tôi chỉ là công cụ mà thôi.” 

“Gia gia cũng không nghĩ nhìn thấy hai đứa đi tới  bước này. Chỉ là…gia gia cũng có rất nhiều thứ bất đắc dĩ. Vì giữ được Tông Thịnh, gia gia cũng chỉ có thể hy sinh ngươi. Ưu Tuyền, ngươi xem, nếu các ngươi đã chia tay, vậy đi ra ngoài giải sầu đi. Ta cùng ông bà Tông Thịnh đã bàn, chút tiền ấy, thì cứ như vậy mà tính. Rốt cuộc ngươi cùng Tông Thịnh cũng…… Nhà bọn họ, sẽ bồi thường cho bên ngươi sáu vạn tệ. Khoản tiền này, ta đã cho  ba ngươi. Cũng an bài một nhà ba người các ngươi  đi Bắc Kinh du lịch, ngay cả vé máy bay đều đã đặt xong. 

Ưu Tuyền, ba mẹ ngươi đều ở trong thôn, chưa thấy qua việc đời. Ngươi tốt xấu cũng là sinh viên, mang  ba mẹ ngươi đi ra ngoài chơi một lần đi. Tới khi đi du lịch trở về, thì kỳ thực tập cũng kết thúc. Kêu ông Tông Thịnh ký báo cáo thực tập. Ngươi liền về trường học đi. Về sau tốt nghiệp, ở bên ngoài kiếm tiền, tốt nhất có thể mua căn hộ ở bên ngoài, mang theo  ba mẹ ngươi dọn ra đi thôi. Nếu không… Ai, ngươi cùng Tông Thịnh đã như vậy, ngươi cùng ba mẹ lưu tại trong thôn cũng bị người chê cười. Việc này, cũng trách ta. Trước kia chỉ nghĩ giữ được Tông Thịnh, lại không có nghĩ đến ngươi là nữ nhi. Ưu Tuyền, mang ba mẹ đi chơi đi.”

Tôi nghe mà sửng sốt, tình tiết nhảy cũng quá nhanh đi, làm sao mà bà Tông Thịnh  lại chấp nhận không tìm nhà của chúng ta đòi tiền, còn cho chúng ta sáu vạn. Thậm chí còn an bài cho chúng ta một nhà ba người đi du lịch? Bọn họ đây là an cái gì tâm? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui