“Kỳ thật, khoa học cùng huyền học có rất nhiều thứ tương đồng, chỉ là mỗi bên có cách gọi không giống nhau, cách giải thích không giống nhau, kết luận là giống nhau.”
“Tông Thịnh, anh hôm nay có tiến bộ rất lớn nha, trước đây ai mà nói anh là quái vật thì trong giay lát anh trở mặt liền. Giờ thì tốt rồi. Kỳ thật những người đó căn bản là không cần để ý tới bọn họ. Bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, hà tất phải để tâm? Chúng ta sống vui vẻ là được rồi!”
Tông Thịnh nhìn xem tôi, hơi hơi nhếch lên khóe môi: “Bởi vì có em ở bên anh!”
Nói xong, liền dừng xe ở ven đường. Đường thôn vốn không có đèn đường, xe dừng lại lúc sau, bên trong xe đèn sáng lên. Tông Thịnh nhìn tôi, lại lần nữa nói: “Bởi vì lần này, em ở bên anh. Ngay cả bản thân anh còn cảm thấy kỳ quái, anh thế nhưng có thể tiếp thu những lời này.” Anh không có nói cái gì nữa, mà là duỗi qua tay kéo đầu tôi, hôn lên môi.
“Ưmm…” tôi muốn tránh nhưng không kịp. Anh hôn ngấu nghiến, liếm mút môi tôi.
Trong lòng tôi âm thầm may mắn, vừa rồi lên xe, tôi đã nhai kẹo cao su.
“Không chuyên tâm?” Anh thì thầm bên môi, bàn tay luồn vào trong áo tôi.
Trời đầu thu, chúng tôi vẫn mặc đồ như mùa hè.
Tay anh nhẹ nhàng miết lên da tôi, môi lại hôn tới.
Hơi thở nóng rực đó tôi cũng không xa lạ, vội đẩy anh ra, môi anh vừa rời tôi vội nói: “dì cả ở đây…”
“Chính vì trên người em có mùi máu, anh mới…” giọng anh khàn khàn bất thường, dáng vẻ không chịu tha cho tôi, mà bàn tay anh… trong quần áo tôi...
Tôi thót tim, không phải anh nhất định đòi chứ. Tôi sao lại quên mất, mùi máu sẽ khiến anh hưng phấn điên cuồng. Cơ thể tôi run rẩy trong tay anh, hơn phân nửa là sợ hãi.
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, không thể.” Ta thì thào, không dám lớn tiếng cự tuyệt. Tôi sợ nếu cự tuyện sẽ khiến anh càng thêm điên cuồng!
Ngay lúc tôi đang mâu thuẫn nhất thì anh ngồi thẳng lại: “Còn phải đợi mấy ngàyđây. Trở về thôi.”
Anh không lái xe đi ngay mà lấy chai nước ra, đưa ra cửa sổ đổ nước dấp dấp lên mặt.
Tôi biết vì sao anh muốn làm như vậy, cái loại cảm giác sau khi kinh hoảng này, là động tác này làm tôi cảm thấy ấm áp, tôi nhịn không được nở nụ cười. Tông Thịnh là ngườiđàn ông tốt, ông trời đối với tôi thật sự khá tốt.
Tông Thịnh dấp nước đã đời quay sang nói tôi: “Còn cười?”
Anh khởi động xe, xe hướng về nội thành bên kia chạy tới.
Có lẽ là bởi vì Lão Bắc không có ở chỗ này động gì chân, cũng có khả năng là có khúc nhạc đệm ban nãy nên đường về Tông Thịnh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nói chuyện với tôi cũng nhiều hơn.
Cũng nói cả việc hôm nay cả ngày, cũng không biết ông bà anh đem nhà biến hoá ra sao nữa.
Xe vào tới nội thành thì điện thoại tôi kêu lên, mở máy thì thấy là Hạ Lan Lan phát tin tức. Mở ra, tôi thật sự giật mình.
Tôi vẫn luôn cảm thấy lần trước đã nói đến mức tàn nhẫn như vậy, sauđó cô ấy tới tìm, biểu hiện của tôi đã vậy, sau này chúng tôi cứ thế mà tan vỡ thôi. Khóc cũng đã khóc, hiện tại khi đối mặt vấn đề này, đã bình thản không ít.
Lan Lan gửi tin nói: Ưu Tuyền cậu đang ở đâu? Tớ đang một mình ở KTX. Mọi người đều không để ý tớ, bảo tớ là bạn gái tiểu lão bản. Thực ra thì tớ đã cùng Thẩm Kế Ân chia tay. Hơn nữa hắn đã mất tích hai ngày. Ưu Tuyền, tớ là thật sự thực quý trọng ba năm cảm tình của chúng ta.
Tôi đem điện thoại đưa đến trước mặt Tông Thịnh, anh liếc mắt một cái, sau đó nói: “Thẩm Kế Ân còn ở trong sông? Cái này khả năng không lớn.”
“Nếu bọn họ thật sự chia tay, cho dù Thẩm Kế Ân đã trở lại, cũng sẽ không đi tìm cô ta đâu.” Tôi lấy di động lại, do dự muốn hay không trả lời. Nếu tôi còn là hảo tỷ muội của cô ta thì... Tôi bị ý niệm này dọa sợ. Chúng ta đã không phải tỷ muội, sao còn suy nghĩ nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...