Ngày hôm sau, chúng tôi liền xuất phát. Vốn đang cho rằng Tông Thịnh sẽ đi xe Hummer vì cần phải chạy trốn rất xa, nhưng anh chỉ bảo tôi mang theo đồ gọn nhẹ, rồi cùng lái xe chở tôi đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn và nước uống, để hết trên xe, rồi tiếp đó mở app dẫn đường tìm đường đi tới thôn Nhạc Nữ.
Địa danh này tôi có ấn tượng, chính là nơi mà Lão Bắc và Chung tiên sinh đi.
Xe rời khỏi nôi thành, nhìn cảnh sắc bên ngoài của vùng ngoại ô thật sự nhẹ nhàng. Dù sao, đi cùng TônG Thịnh tôi không có bất cứ cảm giác có gánh nặng nào, dù gì cũng có anh, chắc chắn sẽ an toàn.
Tông Thịnh lái xe, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi: “Đang ngẩn người gì đó?”
“Không có ngẩn gì đâu, em chỉ đang nhìn cảnh bên ngoài. Bình thường, rất ít khi có cơ hội ngắm cảnh. Chỉ có hồi năm hai em đi rừng với các bạn mới nhìn cảnh vật bên ngoài như vậy.”
Ở quê bọn tôi cũng không có rừng lớn như vậy, cũng chẳng có cảnh con đường cong cong uốn quanh rừng núi.
“Sau này có cơ hội sẽ đưa em đi chơi nhiều hơn.”
Vì anh đã gợi chuyện trước nên tôi cũng nói ra nghi vấn của mình: “Không phải anh nói là đi trốn sao, muốn đi rất xa sao? Em còn tưởng đi đâu chứ.”
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Bọn chúng tuyệt đối không nghĩ ra anh đang ở thôn Nhạc Nữ đâu. Với lại, phải ngăn chặn quỷ thai thứ ba không thể giao hết cho Ngưu Lực Phàm được. Chuyện này liên quan tới sinh mệnh của anh, mà mệnh của mình, phải do mình nắm giữ!”
Tôi gật gật đầu. Đúng thế thật!
Tông Thịnh tiếp tục nói: “Ngưu Lực Phàm là phòng tuyến thứ nhì, anh phải lập phòng tuyến đầu tiên. Nếu gia gia hiện tại vẫn chưa tìm được quỷ thai thứ ba là điều tốt nhất, anh chỉ cần tìm thấy trước rồi ra tay. Nhưng nếu lão đã tìm được rồi, hơn nữa đã bắt người mang đi, thì anh cũng có thể thông báo cho Ngưu Lực Phàm bên kia chuẩn bị sẵn. Thêm một phòng tuyến cũng nhiều hơn cơ hội sống sót.”
“Vậy cũng đâu cần mua nhiều đồ tới vậy? Anh tính là tụi mình đi bảy ngày ở ngoài hết sao? Không thể đi mấy huyện lân cận hoặc vào thị trấn mua đồ sao? Còn tắm rửa nữa thì sao?” thời tiết như bây giờ mà không tắm thì hình như không chịu nổi. Dù sao thì tôi chắc chắn mình không chịu được, mà với tính của Tông Thịnh thì anh cũng chắc chắn không chịu nổi.
“Nghĩ gì thế? Chúng ta ban ngày hỏi thăm trong thôn đó và khu vực lân cận, còn tối thì đi khách sạn chứ.”
Tôi chỉ chỉ một đống đồ phía sau xe, “Vậy, mấy cái kia tính sao? Chẳng lẽ lãng phí sao?” tôi không biết, hóa ra Tông Thịnh cũng mua đồ ăn vặt, mà lại còn mua nhiều tới vậy.
Xe bắt đầu lên cao tốc, anh lườm tôi một cái, nói giọng đầy hoài nghi: “Những cái đó mua cho em. Từ đây tới thôn Nhạc Nữ còn hơn hai tiếng trên đường, trên xe em có thể ăn đó. Chẳng phải con gái đều thích ăn vặt sao?”
Tông Thịnh nói xong, mắt tôi đã trợn tròn. Đây có phải là Tông Thịnh mà tôi biết không?
Anh nhìn thấy thì trừng mắt, giọng giận dỗi: “Bộ coi anh là quái vật à? Cho dù anh không giống người khác nhưng lúc đi học vẫn thấy đám con gái ăn vặt mà.”
“Không phải, ha ha, không phải.” Tôi vội phủ nhận, những chuyện quái vật này, nếu như thừa nhận không chừng anh ném tôi giữa cao tốc tự sinh tự diệt lắm a.
Nếu tất cả đều chuẩn bị cho tôi thì tôi cũng không khách khí vươn tay lấy đồ, vừa ăn vừa tán phét với anh. Thật sự, chúng tôi có rất ít cơ hội mà vui vẻ trò chuyện với nhau. Hai tiếng đó, chúng tôi có thể nói với nhau rất nhiều chuyện.
“Tông Thịnh, hồi học đại học có gái nào theo anh không? Anh đẹp trai vậy mà.”
Anh không trả lời, cũng chẳng nói tiếng nào.
“Vậy chắc là không có rồi.”
Anh vẫn không thèm để ý, tôi đành phải đổi đề tài.
“Tông Thịnh, anh cũng nên giúp bà anh vụ tiền bạc đi. Hôm qua, bà nói vậy nhưng mà thật sự là thế đó. Em có nghe mẹ nói nhiều lần, mấy chú bác trong nhà anh, thậm chí là đám cô dì này nọ đều nhìn chằm chằm vào tièn của ông bà anh đó. Tiền bọn họ kiếm ra, cực khổ là vậy, mà cũng chưa từng mua xe xịn gì cho m ình.”
Tông Thịnh vỗ vỗ tay lái: “Xe anh tự mua. Từ nhỏ tới lớn anh chưa dùng tiền của bọn họ đâu. Nhưng mà, nghe n ói bà rất tốt với em.”
“Đúng vậy, tiền em đi học hầu như đều do bà chu cấp. Haizzz. Nếu không dùng tiền của bọn họ thì anh lấy đâu ra tiền mua xe tốt như vậy?”
Tông Thịnh tôi: “Đề cương luận văn của anh bán được hơn hai trăm vạn.”
Tôi nghe thấy thì cằm muốn rớt trên đất luôn. Người ta chỉ làm đề cương tốt nhiệp mà đã bán được như thế, haiz, tôi có đem cân bán cả người chưa chắc được nhiều như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...