Cuối cùng bà cũng rời đi. Tông Thịnh ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn mì, cáu kỉnh nói: “Mì lạnh cả rồi, trương hết rồi.”
“Em không ăn nổi trước mặt bà anh đó, áp lực lớn quá.” Tôi đáp, rụt cổ. không biết tôi nói vậy anh có bự ckhông, dù gì cũng là bà của anh.
Tông Thịnh đứng dậy rót nước uống rồi nói: “bà anh gò má cao, mặt sát tận xương không có thịt, kiểu phụ nữ này nhìn chung không bao giờ cảm thấy mình có lỗi cả, tính cách khắc nghiệt, chỉ nhìn thấy lỗi của người khác mà không thấy lỗi của mình. Môi mỏng, giọng nói cao vút, ý muốn lãnh đạo rất cao. Nếu cãi nhau với bà thì căn bản là tự tìm thương đau. Không cần để ý tới bà mắng cái gì.”
“Vì bà là bà anh nên anh mới nói được vậy.” tôi lườm anh.
Tông Thịnh dựa vào sô pha, lúc lâu sau mơi nói: “Ngưu Lực Phàm sắp tới, nếu em ăn kh ông nổi thì đừng ăn nữa, anh kêu hắn mua đồ ăn qua đây, chúng ta nấu cơm tối ở nhà.”
Cơm tối?
Lúc này tôi mới ngẩng đầu nhìn, hóa ra đã hơn ba giờ chiều. bất quá, hôm nay tôi được nghỉ làm bên khách sạn nên cũng không cần vội. Vừa nghĩ xong tôi liền cười… đã xảy ra chuyệ nnhư vậy mà tôi còn nghĩ tới chuyện đi làm?! Tôi cúi đầu ăn mì, lầm bầm: “Lan Lan không biết thế nào?”
“lan Lan ư? Cô ta đã là người trưởng thành, cô ấy có lựa chọn riêng cho cuộc đời của mình.”
“nhưng mà,” tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nếu không phải do em, cô ấy cũng sẽ không bị cuốn vào việc này.”
“Nhưng đó cũng là con đường mà cô ấy tự chọn. Ưu Tuyền, có những lúc mình phải bình tâm lại tự hỏi. Giống như lần này, Vương Càn tiến vào cơ thể anh, nhưng lại được anh mang ra ngoài. Trận của Thẩm gia mất đi mắt trận, bọn chúng hẳn đã phát hiện ra. Lão Bắc trong vòng chín ngày sẽ xuất hiện, có khả năng sẽ dùng quỷ thai thứ ba, trực tiếp áp trận, hoặc sẽ tìm người bắt anh, dùng anh để nhốt trong Sa Ân.”
Nghe anh nói tôi hoảng hốt lặng người, vài giây sau mới nói: “Không có khả năng! Đây là xã hội pháp trị!”
Tông Thịnh cười lạnh một tiếng: “Xã hội này không phải thái bình như vậy. Vì tiền, bọn chúng cái gì cũng có thể làm được. Hơn nữa trận pháp kia đối với bọn chúng mà nói, là một số tiền rất lớn, là vài thập niên tài vận dồi dào. Hung sát này nọ là thật, chứ không phải chỉ có trên truyền hình đâu.”
“Tông Thịnh......”
“Khi em ngủ, anh đã suy nghĩ kỹ, chút nữa Ngưu Lực Phàm tới thì mình nói rõ mọi việc với hắn, để hắn lưu lại đây và thủ tại Sa Ân, phá hư việc Lão Bắc đưa quỷ thai thứ ba đưa vào khách sạn. mặc kệ lão đưa tới là một đứa trẻ còn sống hay đã chết, không được để vào Sa Ân. Mà anh và em, “ anh dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp, “ Chúng ta đi chơi chín ngày. Cho dù Lão Bắc đã dạy anh nhiều như vậy nhưng với cự ly xa thì dù có muốn ông ta cũng không thể khống chế anh. Đêm nay chúng ta đi.”
Tôi lúc này thật sự kinh sợ, đêm nay liền đi, đâu phải chỉ đi loanh quanh, mà là đi rất xa, tới tận chín ngày!
“Chúng ta...... Chúng ta thật sự cứ như vậy rời đi? Bỏ lại Ngưu Lực Phàm một mình?”
“Anh tin tưởng hắn, hắn đạo pháp chẳng ra gì, nhưng là làm việc vẫn tốt.”
Lúc Ngưu Lực Phàm tới thật sự là đã mua rất nhiều đồ ăn. Hai người đàn ông ở trong bếp vừa làm vừa nói chuyện. bọn họ nói rất nhiều thứ mà tôi cũng không hiểu rõ.
Giả dụ như Tông Thịnh nói, ở khách sạn bố trí giám sát quỷ thai trận, khi quỷ thai tiến vào, thì bên phía Ngưu Lực Phàm lục lạc ngay lập tức sẽ vang lên. Còn có cái gì mà chín ngày tới, Ngưu Lực Phàm đều phải ở tại khách sạn. Mà Tông Thịnh làm cố chủ phải chi trả tiền lương, cộng thêm công tác phí, bao ăn ở cho Ngưu Lực Phàm.
Ngưu Lực Phàm dùng tay vừa thái thịt, lấy điện thoại ra tính toán xem chín ngày tới kiếm được bao nhiêu tiền.
Nói là chín ngày, đêm hôm trước, đêm qua đã là hai ngày. Chỉ còn bảy ngày nữa, và sau bảy ngày này, trận thế ở Sa Ân sẽ thật sự bị phá.
Tôi xoay xoay điện thoại trong phòng ăn, muốn nói với Lan Lan một tiếng, nhưng lại nghĩ tới cô ấy và Thẩm Kế Ân hiện đã thân cận tới vậy, nếu Lan Lan tiết lộ cho gã thì chẳng khác nào tôi hại Tông Thịnh.
Sau cùng, tôi không gọi cho lan Lan, chỉ là áy náy trong lòng, nếu từ đầu tôi có thể xử lý tốt viêc của Lan Lan thì mọi chuyện sẽ không tệ như bây giờ.
Cuối cùng, tôi gọi cho mẹ và nói với bà rằng tôi sẽ không quay lại vào ngày 15 tháng 8. Tôi đi chơi với Tông Thịnh. Tôi cố gắng thư giãn để giọng mình thật tự nhiên, vẽ ra viễn cảnh về chuyến đi chơi tươi đẹp hơn là đi chạy nạn, để tránh bị truy đuổi.
Đồ ăn cuối cùng cũng xong, Ngưu Lực Phàm không khách khí mà ăn hùng hục.
“Tôi phải tự úy lạo bản thân, sau chầu ăn này, tôi phải đi mạo hiểm. Tông Ưu Tuyền, em biết tối qua em làm tôi sợ cỡ nào không? Lúc nghe tiếng xe cùng tiếng điện thoại rơi xuống đất, tôi tưởng em bị đâm chết rồi.”
Tôi nhìn hắn cười, rồi lại nhìn Tông Thịnh. Anh vẫn lạnh lùng, không buồn để ý.
“Ăn đi!” Ngưu Lực Phàm nói, “Một hồi đã phải lên đường rồi. không biết mai này còn được ăn nhiều vậy không?”
“Bọn tôi đi phượt, hiểu k hông?” Tôi nhấn mạnh. Cách nói này dễ nghe hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...