Tông Thịnh rút tay mình về, lạnh lùng với tôi như chẳng hề thân nhau.
Có đôi khi người này thật là khiến tôi không hiểu được, hoàn toàn âm tình bất định.
Anh nhét tay vào túi quần ý bảo tôi nhìn về phía vòng tròn tôi đã vẽ.
Tôi nhìn sang, hơi xa một chút mà đèn đường cũng không chiếu tới nên tôi không nhìn rõ gì cả.
Từ từ, giống như có thể nhìn thấy có cái gì ra tới.
Nhìn kỹ như một đám ánh sáng hình cầu thật mỏng manh bay lơ lửng ra.
Chúng nó cũng không phải giống nhau, có quả cầu thực sinh động, tốc độ thực mau, không ngừng thay đổi phương hướng, có cái lại rất trầm ổn, chậm rãi từ từ bay.
Đó là…… tôi túm lấy tay Tông Thịnh, đè thấp thanh âm nói: “đó là…… Quỷ?”
“Không sai biệt lắm. Khoa học giải thích, đó là một đám từ trường không ổn định. Có thể dùng dụng cụ giám sát thấy. Có đôi khi, cameras sẽ vô tình chụp được.”
Tông Thịnh nói, nói được rất chậm, nhưng đang nói câu này, anh đột nhiên đề cao ngữ điệu: “Lập tức đóng cửa thông đạo!”
Ngưu Lực Phàm sửng sốt, còn chưa có phản ứng kịp, Tông Thịnh đã tiến lên trực tiếp dùng chén sứ ban nãy đựng nước che đi hình nhân trên bàn. Anh dùng tay kẹp lá bùa màu vàng đã chuẩn bị sẵn, lấy cây nến nhét thẳng vào trong chén.
Ngưu Lực Phàm kinh hô: “ôi ôi, cậu muốn thiêu đồng tử của tôi. Mau buông tay!”
Cùng lúc đó bên phía tường chỗ vẽ vòng máu bỗng phát hoả. [Facebook:Meo_mup]
Lửa không lớn, chỉ le lói leo lét một chút nhưng có thể thấy có cái gì đó đang vươn ra. Khoảng cách không gần nên tôi không dám khẳng định là cái gì nhưng rõ ràng tôi thấy sau khi lửa bùng lên thì thứ kia vặn vẹo chui trở lại trong tường.
Tông Thịnh buông lỏng tay ra, Ngưu Lực Phàm chạy nhanh tới mở chén ra, bên trong người giấy đã bị cháy gần rụi, hắn có vẻ sắp khóc tới nơi nói: “sao cậu không để cho tôi đốt? Tôi lần đầu sai hình nhân làm việc đó. Tôi còn tịn xong việc thì cúnh trứng gà cho nó. Cậu đốt rồi, tôi... nó...”
Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào bức tường, run run nói:
“Vừa rồi cái kia, là, tay?”
“Đúng vậy, hẳn là Vương Càn. Lần trước, hắn bị anh làm cho bị thương thực nặng, hẳn là hắn dùng oán khí của mấy con quỷ khác trong khách sạn để dưỡng cho mình, trở thành một bộ phận của hắn, làm cho đám quỷ đều muốn thoát đi. Không có kẻ nào lại nguyện ý bị cắn nuốt hết.”
“Hắn mà thoát ra, sẽ giết Thẩm Kế Ân sao?”
“Chắc chắn. Bất quá trước khi giết Thẩm Kế Ân, sẽ đem chúng ta xử lý hết.”
Có tiếng nói truyền đến của bảo vệ. Dù góc chết của camera nhưngbban nãy lửa 🔥 cháy cũng khiến cho camera có điểm dị thường. Hai bảo vệ chạy tới kiểm tra.
Ngưu Lực Phàm lúc này không còn tâm tình đi khóc hình nhân nữa, mà vội dập tắt nến và che nhang lại.
Chúng tôi lập đàn nên dưới cây đa, không có ánh đèn và cách xa chỗ cháy nên căn bản là khôgn ai thấy được chúng tôi [Facebook:Meo_mup]trong bóng tối.
Khônh ai nói gì, liền nghe bên kia bảo vệ nói: “Kỳ quái, vừa rồi màn hình có ánh sáng rốt cuộc là cái gì?”
“Tao nhìn rất giống ánh lửa. Lại có điểm giống ánh huỳnh quang.”
Ánh đèn pin khua loạn trên tường, càng lúc càng tới gần chỗ vòng tròn ⭕️ máu.
“A! Trên tường có cái gì?”
“Má ơi, này, này, đây là trò đùa dai sao.”
“Tao nghe bên bộ phận trực phòng nói, khách sạn là thật sự có quỷ, khoảng thời gian trước, trên tường thường xuyên thấy dấu tay máu! Mày xem cái này, cái này, còn không phải sao?”
“Lão ca, lão ca, chúng ta trở về đi.”
“Ừ, trở về, cái gì cũng không có. Chúng ta trở về.”
Hai người chạy về, đóng sầm cửa lại.
Tôi ngạc nhiên thẫn thờ, không phải vì chuyện ma quỷ, mà vì việc họ đã đóng cửa rồi. Bọn họ đóng cửa thì tôi chỉ có thể về bằng cửa trước, vào cửa sẽ bị Lan Lan bắt gặp.
[Facebook:Meo_mup] Đã hơn nửa đêm, vẫn trong giờ làm, tôi vào bằng cửa chính thì nhất định cô ấy sẽ hỏi thăm có phải hay không xảy ra chuyện gì.
Nhìn bọn họ rời đi, Ngưu Lực Phàm mới buông tay, nhìn về phía chúng tôi.
Tông Thịnh nói: “Thành công. Nên thả ra đều ra rồi, hiện tại khách sạn chỉ còn lại có Vương Càn. Mà hắn lần trước, cùng chẳng khác gì đã chết, không có quỷ cho hắn mượn lực, hắn cũng không làm gì được. Đêm nay trước như vậy đi, ngày mai để cho ta tới ra sức đánh chó rơi xuống nước.”
Ngưu Lực Phàm thở hắt ra, bắt đầu thu thập đồ, chỉ là không chịu dọn bát nhang, bảo là phải đợi nhang cháy hết. Hắn sửa sang lại đồ vật còn cảm thán: “đồng tử a, sao mệnh mày khổ như vậy?”
Hắn lải nhải suốt, Tông Thịnh nghe không nổi nữa: “Nó lại không chết, ngươi lần sau lúc thỉnh nó thì bù thành hai trứng là được rồi!”
Ngưu Lực Phàm ngẩng đầu lạnh giọng với Tông Thịnh liền nói: “cậu biết cái gì, chúng ta đây là hợp tác, là cộng sự, cho dù phải khẩn cấp phong bế thông đạo, cũng không cần tàn nhẫn vậy, trực tiếp vứt bỏ nó, lẽ ra phải nói với nó một tiếng a.”
Tông Thịnh mặt trầm xuống, trầm mặc một hồi mới nói:
“Nếu ngươi ngày đó cảm nhận được bị chính người thân nhất phản bội, ngươi sẽ không cảm thấy ta làm như vậy, có cái gì tàn nhẫn.”
Tông Thịnh một tay lôi ta, một Tay khác cầm theo giày cao gót của tôi, hướng tới khách sạn đi đến. Cửa sau đã đóng không cần suy nghĩ nhiều, đương nhiên là đi cửa trước.
Tôi đi theo phía sau chậm chạp thở dốc hỏi:
“Anh kệ Ngưu Lực Phàm sao?”
“Chỉ là thu thập đồ vật, có cái gì làm không được.”
“Chính là, chính là……”
“Không có chính là! Hắn chỉ biết rất nhiều đều chỉ là lý luận, không có thực tiễn, trên cơ bản chính là đồ đần. Nếu vứt ra ngoài xã hôj, khôgn biết bị ngừoi ta lừa tới bao nhiêu lần.”
Chúng tôi đi vào từ cửa chính, đại tỷ quản lý tôi vừa lúc cũng ở phía trước quầy đang cùng Lan Lan nói chuyện.
Khi cô nhìn qua, Tông Thịnh là một tay nắm tay tôi, một tay xách theo giày tôi. Mà tôi chạy chậm đi theo, lúc anh dừng chân thì tôi đập luôn vào lưng anh!
Không xong rồi! Lại có chuyện rồi!
Trong lòng tôi vọng ra âm thanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...