Hắn không biết chính mình giết cái gì, mùi máu làm hắn cảm thấy thực hưng phấn. Thậm chí cả máu trên người chảy ra, cũng sẽ làm hắn cảm thấy hưng phấn.
Ở trong bóng đêm, hắn rốt cuộc vô lực nằm liệt trên mặt đất lạnh băng. Nơi này thật lạnh, nhưng hắn không để bụng, bởi vì trong lòng hắn lạnh hơn.
Ngay lúc hắn không có bất cứ ý nghĩ nào đi ra ngoài thì hắn thấy Tông Ưu Tuyêtn đi tới tìm hắn, thấy vẻ mặt nôn nóng của hắn.
Ý thức bắt đầu hỗn loạn.
Có đôi khi là Tông Ưu Tuyền.
có đôi khi là gia gia
có đôi khi là kết giới đầy máu.
Cuối cùng, hắn bắt đầu cảm giác được chính mình khôi phục ý thức, lại là cả người táo bạo, đầy ý muốn giết người. Cái loại cảm giác này, như một người vô cùng đói, muốn được ăn gì đó. Khi thật sự đói, thì làm gì quan tâm là ăn cái gì, chỉ cần có cái để ăn là được.
Hắn đỏ mắt
Trong lòng hắn chỉ muốn một thứ... mùi thơm thật thơm của... máu!
Giết người, giết người, cảm giác thực không tồi.
Nhưng mà hắn bị nhốt trong xe.
Hắn điên cuồng phá. Những kẻ dám nhốt hắn thật đáng chết.
Càng không tưởng tường được là Tông Ưu tuyền đã trở lại.
Hắn cảm giác được, người này không như những người khác.
Cô thật sự giống hắn!
Hắn biết hắn không thể giết chết cô, mà cô là thuộc về hắn.
Hắn đè đầu, bắt cô hút máu ở miệng vết thương.
Cảm giác đau đớn cùng mùi máu tanh khiến hắn an ổn không ít. Sau đó, hắn cũng không biết mình làm gì.
Điên cuồng, bạo lực, mặc cho thân thể của mình hấp thụ hơi thở cô, cho đến tận khi bị Ngưu Lực Phàm kéo xuốngtừ trên cơ thể cô.
Ngay từ đầu Tông Thịnh còn cảm thấy thực bực bội, thân thể còn kêu gào yêu cầu, hắn muốn nữ nhân này. Nhưng khi hắn nhìn Ngưu Lực Phàm đưa tay kiểm xem cô còn thở không, thân thể hắn ở trong nháy mắt, liền phảng phất như bị nước đá xối vào.
Ưu Tuyền, hắn thương tổn Ưu Tuyền!!!.
Lúc sau hắn nghe theo Ngưu Lực Phàm an bài, đem cô đưa trở về nghỉ ngơi, bảo đảm sẽ không động tới cô
Về tới nhà, hắn đuổi Ngư Lực Phàm đi, tự mình tắm rửa cho cô. Nhìn vết thương trên cơ thể cô, hắn tự tát mình thật mạnh.
. Hắn từng thề với bản thân là phải thoát khỏi số phânn của quỷ thai, hắn sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào. Nhưng là hiện tại, hắn thiếu chút nữa liền giết chết Ưu Tuyền..
Trong hai ngày cô hôn mê, Tông Thịnh suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện ở Khách sạn còn chưa có xử lý xong, hơn nữa gia gia mất tích, hắn cũng không tính toán cứ thế bỏ qua.
Nói không chừng cái mắt trận thứ ba đã chuẩn bị rồi. Nói không chừng, để củng cố mắt trận sẽ càng thêm nhiều người bin ảnh hưởng mà chết đi. Chỉ là mọi người đều không biết, cho rằng đó là ngoài ý muốn.
Hắn muốn tiếp tục điều tra, muốn hoàn toàn kết thúc việc này. Có lẽ hắn sẽ còn phát cuồng giống ngày đó
Còn thêm lần nữa? Ưu Tuyền, nói không chừng thật sự sẽ chết.
Có lẽ rời khỏi cô mới là lựa chọn tốt nhất.
Khi Ưu Tuyền tỉnh lại, hắn cố tình nói những lời tổn thương cô... chỉ là cô không biết, hắn nói mà đôi tay hắn giấu sau lưng... những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay mình. Máu tứa ra... nhưng không đau bằng lòng hắn. Hắn thật sự không muốn tổn thương cô. Hắn nói những lời khó nghe vì không muốn cô vẫn mộng tưởng gì nữa.
Cho dù, cô sẽ hận hắn cũng không sao.
Nhưng Tông Thịnh căn bản không thể tưởng được chính là, khi bà hắn sang nhà họ trách tội, vậy mà cô lại nói đang có thai. Cho dù nghe cô nói hắn đã biết lý do tại sao nhưng hắn vẫn cự tuyệt cô!
Thay vì đi theo hắn cùng chết, không bằng, làm cho bọn họ hai còn được một người. Ít nhất sống sót một người, ít nhất làm cho Ưu Tuyền còn sống tốt!
Trong thôn vậy mà đã xảy ra chuyện, một hài tử nửa đêm bị quỷ kêu đi chơi, rớt xuống nước. Khi Tông Thịnh đuổi tới bờ sông, mẹ Ưu Toàn ở đó nhưng không thấy cô. Trực giác, là trực giác cho hắn biết, cô đã xảy ra chuyện.
Từ sau khi thân cận với hắn, cơ thể cô đã thay đổi có thể nhìn thấy quỷ, mà trong mắt lũ quỷ thì cô chính là đồng loại.
Tông Thịnh tìm được Ưu Tuyền, cũng cứu được đứa nhỏ kia. Trên đường trở về, cô kéo cánh tay hắn, nói chuyện. Hoá ra cả việc cô sinh ra, cũng bị người ta thay đổi.
Sau khi cứu xong đứa nhỏ, mọi người trong thôn nhìn hắn đầy sợ hãi. Hắn lặng lẽ rời đi, chỉ có Tông Ưu Tuyền vẫn đi theo hắn.
Nha đầu ngốc đó, rõ ràng hắn nói lời tàn nhẫn với cô, vậy mà cô còn theo hắn làm gì...
Hắn bóp cổ cô vốn là muốn uy hiếp, nhưng tay lại không dám dùng sức, nhìn cô ngửa đầu, miệng nhỏ kêu tên của hắn, hắn vẫn là nhịn không được cúi đầu, muốn hôn lên môi cô.
Chỉ là đột nhiên truyền đến “Quỷ thai ăn thịt người!” Âm thanh, đem Tông Thịnh lôi trở lại hiện thực.
Hiện thực chính là như vậy, không có người tín nhiệm hắn, tất cả mọi người đem hắn coi như quái vật.
Hắn xoay người rời đi, hắn vĩnh viễn là một người, một cái quái vật.
Nhưng, hắn ngoài ý muốn, Ưu Tuyền bị hắn như vậy, thế nhưng còn gọi tên của hắn, còn muốn chạy tới đuổi theo hắn, hôn lên hắn.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi hắn, tuy rằng chỉ là môi đè lên môi, nhưng là đã biểu lộ tâm ý.
Vốn dĩ bức tường hắn cố xây lên đã bị nụ hôn kém cỏi nhà hạ gục!
“Lại đây! Về sau nếu như bị tôi hại chết, cũng đừng oán ta. Tôi đã cho em cơ hội rời đi, là chính em không muốn đi. Về sau, mặc kệ xảy ra chuyện gì, có muốn trách thì trách chính lựa chọn của em hôm nay. Mà tôi, sẽ không lại buông tay.” Hắn ra quyết định.
“Em cũng sẽ không buông tay!” Tông Ưu Tuyền trả lời hắn, trong bóng đêm, cô căn bản là nhìn không thấy hắn đã cong môi, hắn cười. Nắm chặt tay cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...