Đôi mắt anh vẫn đỏ rực, trong phòng không chút ánh sáng nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt đó.
Anh gầm nhẹ bên tai tôi, nói rằng muốn giết tôi, giết tôi trên giường, rõ ràng là rất đáng sợ, nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại kích động, không hề sợ hãi. Tôi đúng là xong đời rồi! Bị quái vật này khiến cho trở nên biến thái rồi! Giữa tình huống bị đe dọa mà lại bị kích động! Kích động cái lông!
Mẹ tôi gọi tới rất nhiều lần nhưng tôi không thể bắt máy.
Ba cũng gọi, nhưng tôi cũng không nghe.
Sau cùng, vẫn là Tông Thịnh vừa động, vừa cầm điện thoại nói với ba tôi: “Cô ấy đang ở chỗ của tôi, yên tâm, còn chưa chết.”
Ngày hôm sau, tôi và Tông Thịnh tỉnh giấc, chẳng có chút nào ngọt ngào, chỉ có tiếng khóc của mẹ tôi cùng tiếng mắng của bà Tông Thịnh.
Phòng của chúng tôi ở trên lầu, đối diện phòng lớn. Lúc ba mẹ tôi vào sân, chúng tôi đều nghe thấy, đừng nói là tiếng mắng của bà Tông Thịnh thì càng không thể không nghe thấy.
Vốn lăn lộn cả đêm mệt đến nhũn cả người, nhưng nghe tiếng mẹ khóc thì tôi cũng nhảy nhỏm cả lên. Tính lao xuống nhà, thì phát hiện mình không mặc gì trên người. Lại chạy ngược lại tìm quần áo… cơ mà, đêm qua, quần áo đều đã bị anh làm nát bươm rồi… tôi lại định mở cửa sổ nói một tiếng để mẹ yên lòng, nhưng nhìn lại dáng vẻ mình như thế này, mở cửa sổ càng không ổn.
Đang lúc tôi như kiến bò chảo nóng thì một chiếc áo thun trắng bay thẳng tới, đáp trên mặt tôi: “Mặc vào đi, anh xuống dưới nói chuyện với mọi người.”
Tôi vội mặc quần áo vào, không ra sao thì cứ không ra sao thôi, ít nhất ba mẹ thấy được tôi còn sống sờ sờ.
Tối qua hai bà thím nói quỷ thai cắn người, chả biết đồn đại tới đâu. Tôi qua, ba tôi gọi điện lại do anh băt máy, nếu tôi còn không xuất hiện, dám mẹ tôi đâm đầu chết ở cổng nhà TônG Thịnh mất.
Khi tôi nháo nhào chạy xuống tới nơi, ngoài cửa đã có không ít người trong thôn tụ tập, cả hai thím tối qua nói chuyện quỷ thai cắn người. Hai ba đang đứng ở trng sân, biểu diễn tư thế của hai chúng tôi hồi đêm. Rõ ràng người ta đang hôn nhau, mà bọn họ diễn tả thành Tông Thịnh đang cắn cổ tôi, chuẩn bị ăn thịt tôi!!!
Tông Thịnh đứng kế bên, tay nhét túi quần, mặt lạnh tanh nhìn bọn họ. Sau đêm qua, anh không cần đeo kính râm nữa… nhưng mà cũng vì thế mà tôi mệt nhoài.
Nhìn thấy tôi đi xuống, một thím vội kéo tôi đến trước mặt, chỉ dấu trên cổ tôi: “Nhìn đi, đây nè, đầy vết cắn, chúng tôi nói có sai đâu?”
“Có sai đâu? Ưu Tuyền, nếu đêm qua chúng ta không vừa lúc đi ngang qua, giờ chắc cháu không còn mạng để mà đứng ở đây đâu! Trưởng thôn, con quái vật này, lúc sinh ra chúng ta đã nói là giết đi, nhà bọn họ nhất định giữ lại, năm ấy còn gây ra đại hạn, mọi người còn nhớ không?”
Tông Thịnh cuối cùng nhịn không nổi, giật lấy tay tôi từ tay bà thím kéo lại, đẩy tôi sang cạnh mẹ.
“Quái vật hả?! Hừ! Tôi tốt xấu gì cũng là quỷ thai đó, đừng có mà coi tôi như đám cương thi hút máu! Tông Ưu Tuyền đang ngay đây, là sống hay là chết, mọi ngừoi đều thấy rõ.”
Nói xong, anh đi thẳng về phòng, không giải thích thêm một lời.
Mẹ lôi tay tôi, khóc òa lên, nhìn dấu vết trên cổ tôi. Tôi tức giận, trừng mắt nhìn hai bà thím. Nếu không phải vì hai bà thì tôi cũng không bị cắn đâu! Tính Tông Thịnh là vậy, lười giải thích, lười để ý tới người khác. Nhưng tôi không làm vậy được, tôi phải giải thích cẩn thận để ba mẹ không hiểu lầm, càng để lâu càng hiểu lầm sâu hơn.
Tôi chỉ có thể lớn tiếng nói:
“Mẹ à, Tông Thịnh thật sự không có cắn con! Cái này là dấu hôn! Dấu hôn! Do hôn đó!”
Để người trong thôn không nói bậy bạ nữa, tôi chỉ có thể mặt dày nói vậy.
Nghe thấy tôi nói vậy, bà Tông Thịnh liền nở nụ cười. Ban nãy mắng người oang oang, giờ lại trở nên hòa ái dễ gần.
“Được rồi, bọn họ vợ chồng son nháo với nhau mâu thuẫn. Còn nữa, Ưu Tuyền đã có con với Tông Thịnh, vài ngày nữa chúng ta mời cả nhà uống rượu mừng. Sáng sớm đứng đây ồn ào cái gì? Cần làm cái gì thì làm đi. Tông Thịnh là con cháu nhà chúng ta, giờ nó cũng lớn rồi, về nhà thôi mà, không được sao? Còn nữa, nhà ở thành phố cho nó cũng trang hoàng xong cả rồi, nó cả năm về đây được mấy ngày chứ? Nhà các người chết có con gà cũng tới đây ăn vạ hay sao?”
Mẹ tôi không nói câu nào, vẫn nghẹn ngào nhìn tôi, tôi biết mẹ khó xử, trước mặt bà anh thì chẳng ai được đối xử nhẹ nhàng.
“Mẹ, con xin lỗi, để cho ba mẹ lo lắng.”
Mẹ tôi vẫn không nói nên lời, còn ba tôi, là một đại nam nhân, cũng k hóc.
Có lẽ, cả hai đều sợ tôi bị Tông Thịnh cắn chết nên mới lo lắng hãi hùng tới vậy.
Trò khôi hài sáng sớm cứ như vậy mà kết thúc. Tôi theo ba mẹ về nhà, tắm rửa thay đồ. Mẹ vào phòng nói chuyện với tôi một lúc. Tôi cũng chỉ có thể thật sự n ói rõ ràng với mẹ.
“Mẹ à, sau này đừng có ai nói gì cũng tin nữa. Con và Tông Thịnh sẽ sống thật tốt cùng nhau. Những người thích đơm đặt thì không thể quản được b ọn họ đâu!”
Vốn muốn nói nhiều hơn với mẹ, nhưng điện thoại vang lên, nhìn số cũng hơi có ấn tượng, nhưng vẫn bắt máy:
“Vâng, xin chào.”
“Ưu Tuyền, thân thể tốt chưa? Có thể đi làm chưa?” Giọng Thẩm Kế Ân vang lên.
Tôi vốn cho rằng sau đêm đó, tôi cứu Tông Thịnh ra thì gã sẽ trở mặt với tôi, nhưng không nghĩ tới gã lại báo quản lý xin nghỉ giúp tôi, rồi giờ còn gọi điện tới hỏi thăm tôi nữa.
Rốt cuộc, gã muốn cái gì? Muốn cho tôi đường lui, quay về khàch sạn đi làm sao? Vì sao? Chẳng phải tôi đã nhiều lần khiêu chiến gã sao?!?
Tôi im lặng vài giây rồi mới nói:
“Khá hơn nhiều, cảm ơn lão bản quan tâm. Tôi nghĩ ngày mai là có thể đi làm.”
Trong vài giây im lặng đó, tôi đã nghĩ kỹ càng về những việc cầ nphải làm sắp tới. Tông Thịnh sẽ không bỏ qua các manh mối ở khách sạn Sa Ân, thay vì cứ ở đó chờ người khác quan sát mình, chẳng thà m ình vào thẳng hang cọp để mà quan sát kẻ khác.
“Được, chờ em về đi làm.” Thẩm Kế Ân gác máy. Tôi quay sang nói với mẹ.
“Mẹ à, chiều nay con lên thành phố, ngày mai phải đi làm.”
Tôi vội về thành phố, trước hết là muốn đi tìm Ngưu Lực Phàm! Anh trai Ngưu Lực Phàm tốt của tôi, hãy chờ đó…. Đã nhìn hết tôi lúc đó, còn dám chụp ảnh! Chụp đã rồi còn muốn…!
Tôi gọi cho Tông Thịnh, chuyện như thế này chắc anh cũng không muốn ở lại trong thôn thêm chút nào. Dù có chuyện gì đi nữa, cũng phải về nhà rồi mới nói, lái xe cũng chỉ mất 40 phút chứ mấy.
[Mèo: chú ý nha, bé Tuyền nói là Hồi Gia nha, về nhà nha =) người ta coi là nhà rồi đó!!!]
Hai giờ chiều, Tông Thịnh lái xe tới đón tôi, ba mẹ vẫn còn chút khẩn trương. Tôi ôm theo túi đồ ăn vặt mẹ làm, cười như hoa, quay sang bảo anh:
“Đừng có trưng cái mặt thối đó ra, ba mẹ em bị anh dọa rồi kìa.”
Anh quay sang liếc tôi một cái, mặt vẫn như tảng băng.
Xe khởi động, chạy dọc theo con đường nhỏ lát đá, quay về thành phố.
Lần này Tông Thịnh không lái chiếc xe việt dã kia [xe chấn tới hỏng cả xe luông kìa!!!] mà lái một chiếc xe con bình thường, là xe của ông ngoại anh.
Bất quá, ông cũng ít khi lái xe này, mà sau khi đổi xe đã cho chú của anh. Vì chuyện này mà hai bà thím trong nhà anh còn cãi nhau, kêu ông anh cho không đồng đều này nọ. Sau cùng, cũng là do bà anh ra tay mắng bà thím gây sự một trận.
Nhìn anh lái xe qua đón, tôi liền biết, lại là bà anh ra tay nói vài câu đòi xe lại thôi.
Trên đường, tôi kể cho anh nghe chuyện Thẩm Kế Ân gọi điện tới, anh vẫn chăm chú lái xe, nói: “Đi làm ở bên quán ăn nhà anh không tốt sao? Hay sang khu mỏ làm kế toán?”
“Không cần! Em nghĩ Thẩm Kế Ân chủ động tiếp cận em nhất định có mục đích. Thẩm gia bọn họ chắc chắn biết rõ tiền căn hậu quả của viêc này, mọi chuyện đều không khỏi có quan hệ với bọn họ.
Hiện tại, gã chủ động tìm em, nhất định là không muốn buông tha chúng ta. Anh nhớ rõ, là chúng ta! Anh cũng thế, mà em cũng vậy! thay vì trốn tránh sao chúng ta không chính diện mà nghênh đón rồi đối phó? Mà anh đã xử lý Vương Càn thế nào? Anh chưa từng nói với em!”
Tôi đổi đề tai. Tôi sợ Tông Thịnh không cho mình đi tới Sa Ân. Tôi cũng biết, khách sạn rất nguy hiểm, nhưng nếu không tiến vào thì cũng không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì! Vì sao, phải thiết kế để chúng tôi ra đời? rốt cuộc, kẻ nào đang thao túng vận mệnh của chúng tôi? Nếu trốn tránh thì có khi đến chết cũng không biết tại sao mình chết!
Tông Thịnh vẫn lạnh lùng lái xe: “Anh xử lý hắn thôi!”
“Nhưng mà xử lý thế nào? Không phải hắn chết rồi sao?”
“Đừng hỏi!” Tông Thịnh cao giọng! Tôi vột rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Xe chạy tới tiệm cầm đồ, chúng tôi xuống xe, di vào..
Ngưu Lực Phàm đang viết hợp đồng gì đó cho khách, người khách vừa khóc, vừa ký tên. Sau khi khách đã ra ngoài, Ngưu Lực Phàm quay lại, nhìn thấy tôi đang ngắm tháp trầm hương chảy ngược, hỏi: “Sao cô em bình phục nhanh vậy? tôi tưởng phải nằm viện cả tháng chứ?!”
Hắn dám nhắc tới chuyện này, tôi lạnh mặt, tới trước mặt hắn trừng mắt:
“Xóa toàn bộ ảnh anh chụp tôi! Tôi muốn kiểm tra điện thoại anh!”
Hắn sửng sốt rồi mới hiểu tôi nói gì, nhìn tôi, lại nhìn Tông Thịnh đang đứng ngoài cửa, run run đáp:
“Tôi, tôi không chụp cái gì, chỉ chụp khuôn mặt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...