Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Đêm nay, anh thật sự không ôn nhu, cũng không nghe lời tôi nói, mà thì thầm: “Chỉ còn được một hai tuần nữa thôi. Nửa tháng nữa con đã lớn hơn thì không có làm được nữa. Cho dù anh có cách cùng với hồn phách của em, nhưng nếu em bị kích động thì vẫn ảnh hưởng tới con.”

Tôi cảm thấy mặt mình như rán được cả trứng. Người này đang nói là bản thân mình thì thoải mái, nhưng tôi thì lại không được kích động sao? Mà tôi đã không được kích động thì còn trêu chọc tôi làm gì?

“Anh, mau buông tay.”

Ai kia không buông ra, mà cắn nhẹ vào vành tai tôi. Tay còn lại thì từ từ tiến sâu vào bên dưới váy ngủ của tôi.

“uhm.” Tôi khẽ phát ra âm thanh. Ngón tay anh đã luồn vào. Có lẽ, do tôi mang thai nên cơ thể vô cùng mềm mại, ngón tay anh thỏa sức tiến vào, nhẹ nhàng khuấy đảo. Nhưng tôi do nghe anh nói là không được kích động nên lại trở nên lo lắng. Không nghĩ tới, anh lại nhẹ thì thầm: “Thả lỏng một chút, nếu không làm sao anh vào.”

“Anh ra ngoài, em, em, em giúp anh là được mà. Đừng thế này.”

“Thế này là thế nào? Anh đang giúp em thôi miên mà.” Ngón tay anh rút ra. Vật nóng ẩm kia ngay lập tức chen vào trong từng chút một, anh buông tôi ra, đặt tay ở sau lưng tôi, khiến anh có thể tiến vào sâu hơn nữa.

Đáng chết, vậy mà tôi thật sự có cảm giác. Tôi đành phải cắn chặt môi, dùng cơn đau nhắc nhở bản thân không được để cho mình quá hưng phấn. Quá hưng phấn sẽ ảnh hưởng đến con. Nhưng, anh cứ thế đánh úp thật sâu, khiến tôi cứ chìm đắm trong sự hưng phấn.

Dù thời gian không dài, nhưng mà lại sâu chưa từng có. Tôi rõ ràng cảm nhận được ở cú chạm cuối cùng, cơ thể tôi cũng run rẩy theo, mắt tôi lim dim, không phân biệt được đâu là thực đâu là hư.

Chúng tôi cứ thế kết nối vào nhau, rồi dần bình tâm lại.

Tôi quá mệt mỏi tới mức không nghĩ tới việc đi tắm, lăn ra ngủ luôn, mà anh vẫn còn ở bên trong tôi.


“Tông Thịnh?”

“Hử?”

“Thực xin lỗi, cũng, cảm ơn anh.”

“Hử?”

Tôi nằm im, chỉ muốn anh rút ra, nhưng anh lại không làm vậy, ôm lấy tôi, mặt áp vào cổ tôi nói khẽ:

“Ngủ đi. Như vậy, có thể ngủ.”

Như vậy có thể ngủ mới là lạ đó!!!

Ngưu Lực Phàm thức dậy sớm hơn chúng tôi nghĩ. Tôi còn tưởng đêm qua say thế thì phải đến giữa trưa hắn mới tỉnh, ai ngờ mới 8 giờ sáng đã nghe tiếng hắn cùng Tông Thịnh nói chuyện ở dưới nhà.

Ngưu Lực Phàm đang kể lại cuộc sống của hắn mấy tháng qua ở bên kia cũng khá ổn, đại khái là vì có tiền, đột nhiên trong tay có một đống tiền, nên nào là đổi xe, mua nhà.

Ở khu vực chúng tôi thì mấy triệu tệ kia đã đủ sống cả đời rồi. Hắn còn mở một công ty nhỏ, cũng làm kiểu cầm đồ như trước, mở được hai tháng thì tiền lời đã cáng đáng được tiền thuê mặt bằng rồi.

Tôi xuống nhà, vừa lúc nghe Ngưu Lực Phàm hỏi Tông Thịnh: “Cậu thì sao? Có tính toán gì không?”


“Để xem chuyện Thẩm Kế Ân thế nào, nếu gã không động thủ thì cứ thế thôi. Tôi lo chuyện Ưu Phẩm, chuẩn bị phát tài là xong. Công ty của anh nếu có muốn mở chi nhánh thì có thể nói tôi, tôi vẫn giữa lời hứa để cho anh một cửa hàng.”

“Không sao, không sao. Cậu cho thuê hộ tôi đi, xong rồi tiền thuê cứ chuyển vào tài khoản cho tôi là xong, cơm nước sau này trông cậy vào cậu cả.”

“Chuyện âm hôn cho Vương Càn tôi cũng bắt đầu chuẩn bị. Lần này cũng coi như hắn cứu tôi một mạng, nếu không cho hắn chút điểm tâm trước thì với tính cách của hắn chắc đã nhào tới dọa Ưu Tuyền vài lần.”

Bọn họ còn đang nói chuyện trong bếp thì tôi đi vào hỏi: “Buổi sáng ăn cái gì?”

“Đói bụng hả?” Ngưu Lực Phàm rời khỏi phòng bếp, dù sao thì trong bếp cũng không có việc cho hắn, đầu bếp chính chỉ có Tông Thịnh. “Cũng đúng, hàng đêm sênh ca, có thể không đói bụng sao?”

Tôi bị hắn nói thì đỏ m ặt, chẳng lẽ đêm qua người này tối qua nghe thấy gì sao? Không nghĩ tới câu tiếp theo của Ngưu Lực Phàm chính là: “Tông Ưu Tuyền, sao mới nói một câu mặt đã đỏ lựnglên rồi? Chẳng lẽ, hai người đúng là hàng đêm sênh ca hả? Chậc chậc, Tông Thịnh, kiềm chế chút coi, còn một tiểu tử đang ở đó nữa mà!”

Đôi mắt đỏ rực của Tông Thịnh trừng lên nhìn hắn. Hắn cười rộ lên rồi chạy ra phòng khách, tránh đi ánh mắt của Tông Thịnh.

Tôi nghe tiếng hắn mở TV ở phòng khách rồi mới nói khẽ với Tông Thịnh: “Thực ra, hắn cũng đau khổ trong lòng lắm. Vốn hắn vẫn để tâm tới Thẩm Hàm và đứa nhỏ đó, chỉ là, hắn không muốn để lộ sự đau khổ ra ngoài thôi.”

“Hắn là đàn ông! Đau khổ chỉ có thể tự chịu một mình thôi.”

Tôi gật đầu, cũng như Tông Thịnh vậy. Đau khổ, anh đều tự chịu một mình, chưa từng nói qua với chúng tôi.


Bữa sáng còn chưa làm xong thì Ngưu Lực Phàm đã gào to: “Này này, hai người mau ra đây! Mau lên!”

Hắn gào to lên khiến chúng tôi vội chạy ra, tôi còn tưởng hắn thấy gián hay chuột gì, kết quả hắn chỉ vào TV nói: “Suối nước nóng, khách sạn...”

“Cái gì mà suối nước nóng khách sạn?” Tôi nghi hoặc lặ plại. Trời đã nóng lắm rồi, tháng 5 đầu tháng 6, còn ai mà đi suối nước nóng nữa. Mà ở đó có thể có chuyện gì chứ?

Trên TV bản tin đang phát nói rằng đêm qua ở suối nước nóng có một ca tử vong kỳ quặc. Người kia là một người đàn ông trung niên, lái xe tới khách sạn. Khách sạng đang mùa thấp điểm, tuy có đón khách nhưng dịch vụ hạn chế rất nhiều. Người kia dùng thẻ VIP của khách sạn nên không cần báo lễ tân mà lái xe chạy thẳng vào khu biệt thự. Người đó mở cửa một căn biệt thự và đi vào. Một lúc sau, nhân viên bảo vệ nghe có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, vội vàng chạy tới xem vì camera chỉ giám sát được bên ngoài, không biết bên trong biệt thự có chuyện gì.

Bảo vệ chạy tới, nghe tiếng kêu thảm thiết nên tông thẳng cửa vào biệt thự. Sau khi vào thì căn biệt thự tối om, bật đèn lên thì không thấy ai, nhưng vẫn nghe tiếng kêu thảm thiết.

Bảo vệ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy có loa phát thanh nào, tiếng kêu vẫn cứ phát ra, nhưng không thấy gì cả.

Vài phút sau thì tiếng kêu im bặt, bảo vệ kiểm tra lại camera thì xác thực có khách vào, nhưng lại không tìm thấy người.

Bảo vệ lục tung căn biệt thự nhưng thật sự không tìm thấy ai.

Đến sáng, lúc giao ban thì giám đốc trực ban đưa người đi cùng đến căn biệt thự mới thấy cả biệt thự toàn là dấu tay máu, và cả vết máu vương vãi. Một người đàn ông trung niên chết bên hồ nước nóng, cả hồ đỏ rực máu. Trên người ông ta, động mạch chủ bị cắt đứt, máu toàn thân chảy vào trong hồ, cả người giống như ngâm trong bể máu.

Camera không phát hiện người nào khả nghi xâm nhập nơi này.

Hiện tại, cảnh sát đã kết luận là không có khả năng là án mạng.

Tin tức đưa hình ảnh làm nhòe, nhưng tôi vẫn thấy vô cùng quen mắt, trông thật giống như Thẩm Kế Ân đang ngâm mình trong bồn máu nơi mật thất kia.


Tuy trong bản tin không nói ra thân phận của người kia, nhưng cả ba chúng tôi đều xác định là do gã ra tay. Cách ra tay rất giống như trước đây từng thấy, như lần người chết ở Sa Ân vậy, đến cả tư thế kia cũng giống như khi gã ngâm mình trong bồn máu ở Sa Ân lúc trước.

“Nhanh, ăn sáng xong chúng ta qua đó xem sao.” Tông Thịnh nói rồi đi vào bếp mang bữa sáng ra.

Ngưu Lực Phàm nói: “Ưu Tuyền thì thôi đừng đi nữa đi. Bụng đã lớn như vậy.”

“Đi, đều đi, báo ông cảnh sát cũng đi. Đêm đó chỉ có vài người chúng ta, giờ gã vừa trốn ra đã ra tay rồi, ai biết được người tiếp theo bị gã ra tay là ai?”

Tôi theo anh vào bếp, vừa đi vừa hỏi: “Không phải là nói phải tới tháng 7 sao, còn hơn hai tháng mà!”

“Tháng 7 chắc là gã sẽ tới xử lý anh, giờ gã giết hết những người yếu trước. Hai người đoán được người chết là ai không?”

Tôi lắc đầu, Ngưu Lực Phàm cũng lắc đầu. Trong tin tức toàn bộ hình ảnh đều bị làm nhòe, chỉ nhìn thấy người đó mặc quần tây áo sơ mi đeo cà vạt, vô cùng bình thường

Tông Thịnh vừa múc mì vừa nói: “Hẳn là lão chú của gã, là người đứng đầu các sản nghiệp nhà họ Thẩm. Cứ thế này, chắc là sẽ sớm có động thái tiếp theo.”

“Gã giết cả chú của mình sao??” Tôi kinh ngạc. Đêm đó, có lẽ chú của gã thấy tình hình không ổn nên đã chuồn trước. Chạy trước khi cảnh sát và Ngưu Lực Phàm bỏ đi. Tôi nghĩ lại, người đó liệu có phải là chú gã hay không, còn Ngưu Lực Phàm thì lại đang nghĩ tới chuyện khác.

Hắn nói khẽ: “Thẩm gia đã không còn người thừa kế. Chú gã vừa chết, có thể cảnh sát sẽ thông báo Thẩm Hàm. Đến lúc đó lại Thẩm Hàm tới kế thừa những tài sản đó của Thẩm gia sao?”

Ở đây chỉ có vài người chúng tôi, hắn nói nhỏ, nhưng chúng tôi đều nghe được.

Tông Thịnh liền nói: “Chờ đến khi Thẩm Hàm trở về, cho dù tài sản có còn, nhưng chắc chẳng còn bao nhiêu. Công ty nhà bọn họ là cổ phần, còn nhiều cổ đông khác. Tốt hơn hết cô ấy không nên quay về. Ai biết được, gã có giận chó đánh mèo làm hại tới Thẩm Hàm không!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui