Tông Thịnh vẫn không động đậy mà dựa người vào ghế, tay vẫn giữ chặt gáy tôi.
Móng tay thật cứng, thật dàu đặt trên gáy tôi, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể vặt đầu tôi như đã từng tước đi bàn tay của con quỷ trong thang máy.
“Ưu Tuyền, ahhh, Ưu Tuyền ngoan...” giọng anh vang lên, khác hẳn giọng g điệu ban nãy, ít nhất anh đã gọi tên toi, anh biết tôi là ai.
Facebook Meo_mup
Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện nước mắt tôi đang đọng trên vết thương của anh. Nước mắt nước 💧 có muối, còn đọng lên vết thương chắc khiến anh đau hơn nữa.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” tôi nhẹ giọng nói, vội lau nước mắt.
Chính là ở ngay lúc này, anh xốc tôi lên. Móng tay dài cắt rách quần áo tôi đồng thời tôi cũng cảm thấy nóng rát, có lẽ móng tay anh cũng đã cào xước da tôi.
Trong không gian nhỏ hẹp này, anh điên cuồng hấp thu... lúc đầu tôi còn có thể cắn môi không để mình phát ra âm thanh... sau... tôi chỉ có thể thống khổ oà khóc, sau đó... ngay cả khóc thút thít cũng không còn sức.
Ở những phút sau cùng tôi còn có ảo giác có khi nào tôi chết dưới thân anh không? Vậy mà chết liệu có mất mặt quá không nhỉ?!
Bất quá đây cũng không phải là cảm giác sau cùng của tôi.
Sau cùng, tôi cảm thấy có ai đó kéo anh ra, tiếp theo là giọng của Ngưu Lực Phàm
: “Cậu muốn làm cô ấy sao? Hừ! Hoá ra cô ấy nói chính là phương thức này. Này...”Facebook Meo_mup
Sau đó tôi không còn biết gì nữa vì đã ngất xỉu.
Lần này so với lần trước anh còn điên cuồng hơn nữa, dù cho tôi đã chuẩn bị tâm lý, tận lực thả lỏng cơ thể nhưng vẫn cứ thế mà ngất đi.
Lúc tôi tỉnh lại trời vẫn tối. Tôi biết là buổi tối do nhìn thấy ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào.
Tôi cả người không thể nhúc nhích, chỉ có thể chớp mắt nhìn quanh.
Đây là phòng của Tông Thịnh. Chăn ca rô trắng đen, trong nhà có lẽ không có ai vì chẳng có tiếng động nào. Tôi thử động đậy ngón tay... buồn ngủ quá! Cả người tôi mềm nhũn không có chút sức lực.Facebook Meo_mup
Khát quá. Không biết tôi ngủ bao lâu rồi. Trí nhớ tôi quay trở lại thời khắc cuối, hẳn là Ngưu Lực Phàm đã kéo tôi ra khỏi người Tông Thịnh cấp, vậy Ngưu Lực Phàm không phải cái gì cũng đã thấy sao? Ông trời a! Sao lại có thể như vậy? Về sau tôi làm sao còn gặp ai nữa chứ, mất mặt quá rồi!!!.
Cửa phòng mở ra, tôi nhìn qua, TôngThinh mặc áo thun trắng, quần thể thao đen, chân đi dép lê, hoàn toàn bộ dáng ở nhà. Khi anh tới gần tôi chân phải có chút cứng đờ, vết thương đó khong phải ảnh hưởng tới kinh mạch chứ?!
“Tỉnh rồi?” Anh đi đến bàn nhỏ trước, rót nước, trở lại mép giường, đỡ tôi dậy rồi đưa nước tới bên miệng tôi. Tôi khẽ giãy giụa một chút, anh liền nói: “Không muốn uống nước? Còn muốn uống máu tôi à?”
Anh vừa nói xong tôi vội cúi đầu uống nước. Đừng để anh lại nghĩ ra chủ ý xấu, thật đem máu mìnhcho tôi uống.
Uống nước xong, anh mới hỏi: “Có thể nói không?”
“Làm gì?” Tôi mở miệng, tự mình giật nảy người, giọnh tôi khàn đặc.
Tông Thịnh kéo chăn, bế tôi lên nói: “Đi WC không? Tỉnh dật chẳng phải đều muốn đi tiểu sao? Huống chi em đã ngủ hai ngày hai đêm.”
Nghe được những lời này, tôi hoảng đến giãy giụa. Bất quá tôi thật không còn chút sức lực, giãy giụa đối với anh mà nói cũng chỉ như gãi ngứa. Facebook Meo_mup
“Đừng nhúc nhích! Đừng gây phiền toái cho tôi!”
Tôi vậy mà đã ngủ hai ngày hai đêm?! Hơn nữa giọnh khàn đặc như vậy Ngày đó buổi tối..... Má ơi! Xe chấn! Còn lớn tiếng như vậy! Còn bị người ta mở cửa xe! Ông trời a, cho tôi một cái khe đất, tôi muốn chui vào đi, ngươi chôn sống tôi đi. Tôi thật không còn mặt mũi gặp ai hết.
Hơn mười phút sau, cuối cùng tôi cũng hồi phục được thân thể nửa tê liệt ngồi trở lại trên giường, Tông Thịnh ngồi trên đầu giường, đưa bát cháo tới trước mặt, hỏi “Còn nhớ gì khônh?”
Hai tay tôi xoắn xuýt che dấu sự xấu hổ, vừa cố hồi phục tri giác. Anh hỏi nên tôi vội đáp:
“Không nhớ rõ.” Loại chuyện này, nhớ rõ cũng chỉ có thể nói không nhớ rõ đó, anh cái gì cũng rõ mà không hỏi có được không?!
“Ký ức sau cùng là cái gì?”
“Không nhớ rõ.” trong đầu tôi còn đang suy nghĩ lại mọi việc, bật thốt lên chính là một câu này.
“Sao em lại nghĩ đến đi tìm Ngưu Lực Phàm?”
“Không nhớ rõ.”
“Vì sao dám tiếp cận tôi như vậy?”
“Không nhớ rõ.”
“Tông Ưu Tuyền!”
“Ơi!” Tôi theo bản năng đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt vẫn lạnh băng, đôi huyết đồng vẫn còn, anh buông chén cháo nói: “chuyện vậy mà em cái gì cũng đều không nhớ rõ sao? Em có biết em thiếu chút nữa đã chết không? Tôi còn nghĩ, nếu hôm nay em còn không tỉnh lại, ngày mai sáng sớm tôi sẽ đem em đưa đến bệnh viện. Đến lúc đó, nhìn thấy miệng vết thương, bệnh viện báo án, dù cho là liên hệ ba mẹ em thì tôi cũng chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”
“Em, em bị thương thực nặng sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi, không dám tự kiểm tra. Trước kia nghe nói qua có người chết ở trên giường...
Tông Thịnh làm cầm lấy chén: “Cũng không sai biệt lắm. Uống nhiều máu của tôi đến thế cũng phải tìm cách sử dụng chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...