Tôi thở dài, đang định nhấn nút gọi thang đi xuống thì cửa thang máy mở ra. Ngưu Lực Phàm mặc đạo bào bước ra. Hắn thật sự tới đây rồi, không cho tôi leo cây!
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “anh, anh thật sự tới.”
“Đương nhiên, sáu vạn lận mà. Hơn nữa còn huyết khế của em nữa, sáu vạn này chắc chắn khách sạn phải trả cho chúng ta. Nói trước nha, em hai vạn, tôi bốn vạn.” Hắn lấy la bàn ra, nhìn quanh, nói: “Quả nhiên, tầng lầu này âm khí đặc biệt nặng.”
“Nặng thì thế nào? Anh nhìn thây quỷ sao?” Tôi hỏi, nhìn ngón tay hắn thượng kẹp thẻ phòng tạp, nhìn xem dãy số, hoá ra chính là căn phòng lúc trước Tông Thịnh ở, chính là kế bên phòng mắt cá chết. Tôi vừa giúp hắn mở cửa vừa nói:
“Lúc trước ở đây tôi có thể nhìn thâyd vài con quỷ mà bây giờ chẳng thấy gì.”
Ngưu Lực Phàm đi theo phía sau, mắt nhìn la bàn, tay như kiếm chỉ, đông chỉ chỉ tây chỉ chỉ, rồi nói: “Nơi này âm khí thực hỗn loạn, có lẽ bọn họ cắn nuốt lẫn nhau, ăn lẫn nhau đó?”
“Quỷ có thể ăn luôn quỷ?” Tôi hỏi, Tông Thịnh lúc trước cũng nói qua, nhưng tôi vốn là không hiểu, anh cũng không có giải thích rõ ràng.
“Quỷ giống nhau thì không có khả năng, nhưng nếu ở đây có hai quỷ thai thì lại trở nên có khả năng. Cô nương, em có biết, quỷ thai thị huyết thành tánh. Bọn họ giết người phóng hỏa......”
“Tông Thịnh sẽ không!” Tô lạnh giọng cắt ngang.
“Nghe rồi, hắn sẽ không, hắn là quỷ thai, nhưng hắn cũng là thầy trừ ma phải không? Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quên bản năng. Quỷ tử, chính là dựa vào ăn cả mẹ mình để hấp thu dinh dưỡng, người mẹ sinh hạ quỷ thai, không mấy ai có thể sống sót.”
Ngưu Lực Phàm lấy thẻ phòng từ trong tay tôi, đi vào trong phòng, Vừa đóng cửa, vừa nói: “Đêm nay, 11 giờ đêm em đi lên tìm tôi.”
“Uh, anh, anh đứng ở cửa chờ tôi.” Tôi nói, nếu kêu gõ cửa rồi đi vào trong phòng, còn không biết những kẻ nhàn rỗi sẽ loạn bàn thành gì?!
Từ lầu 16 xuống tới lầu 10 thì dừng ở lầu 12. Người bước vào là Thẩm Kế Ân cùng chú gã. Thẩm Cơ thường xuyên xuất hiện trên báo chí tài chính bản địa, nghe nói hắn cũng rất lợi hại, đã tiến hành cải cách Thẩm gâ, mới có thành tích như ngày nay.
Thẩm Kế Ân nhìn thấy ta mỉm cười nói: “Ưu Tuyền.”
Tôi chỉ lạnh băng khẽ gật đầu lễ phép. Thẩm Kế Ân quay sang chú gã nói: “Chú, đây là Tông Ưu Tuyền.”
“Ồ, thân điểm vỏ đao của Lão Bắc? Ha ha, tốt lắm! Cố gắng làm đi, ở Sa Ân có nhiều cơ hội thăng chức đo, vài năm nữa Sa Ân mở rộng, giao cho ngươi, ngươi......”
“Chú, cô ấy còn chưa biết gì.”
“Ừ, cứ thế đi, để mấy năm rồi nói sau.”
Tới tầng 10, cửa thang máy mở ra. Tôi gật đầu chào bọn họ rồi đi ra. Thang máy vừa khép cửa, tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho mẹ. Nhìn quanh rồi đi tới phòng trong cùng, đóng cửa gọi cho mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...