Tông Thịnh nói Tiểu Trần hôm nay sẽ an bài Tiểu Mễ phát tờ rơi ở gần đây. Lan Lan bảo 20 phút nữa sẽ tới, như vậy chắc đang ở gần đây. Khu phố đi bộ khá rộng, lại đông hàng quán, nếu muốn đi hết khu này chắc phải mất cả tiếng đồng hồ. Tôi từ tốn vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Tiểu Mễ là một cô gái xinh đẹp, ở cái thế giới xem trọng bề ngoài này nếu cô ấy phát tờ rơi chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh, mà như vậy sẽ dễ dàng tìm được.
Thời gian cứ trôi, trong lòng tôi có chút sốt ruột. Tiểu Mễ đâu rồi? Không phải là cô ấy lại lười biếng trốn đi đâu không đứng phát tờ rơi chứ? Tôi nhìn quanh, Tiểu Mễ chưa tìm thấy mà lại thấy Lan Lan khiến tôi cứng đờ của người. Tôi nhớ Tông Thịnh nói: “Không thấy Tiểu Mễ thì không làm gì hết.”
Tôi không có cách quay đầu đi, vì cô ta đã thấy mình. Tiểu Mễ à, lần này chị không nghiêm túc làm việc là hại chết tôi rồi. Tôi phải câu giờ cho tới khi Tiểu Mễ xuất hiện. Hơn nữa Tông Thịnh phải đối phó lão hai mươi tệ, khẳng định cũng ở gần đây. Không sợ, không sợ, người ở đây nhiều, lần này ngay cả WC cũng không đi, còn không được sao?
Lan Lan bước lại gần, tôi đưa tay xoa mặt, dù cho căng thẳng cũng không được để cô ta thấy. Cô ấy đã không còn là Hạ Lan Lan trước đây, chỉ là mượn xác hoàn hồn, cũng không đúng! Hạ Lan Lan chưa chết. Là cô ta chiếm lấy cơ thể của Lan Lan, để giúp cho lão hai mươi tệ làm việc xấu.
Thực ra, đối với việc Lan Lan thay đổi tôi cũng có trách nhiệm. Nếu khi đó tôi không đưa mẹ Lan Lan đi tìm lão hai mươi tệ, thì Lan Lan cũng sẽ không như bây giờ. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, con đường này từ đầu đã do cô ta chọn lựa lấy.
“Đang tìm tớ(*) sao?” Lan Lan cười, khoác tay tôi như chị em thân thiết.
“Đúng rồi đúng rồi, sao cậu tới nhanh như vậy?” trong lòng tôi thì thầm nhủ, còn chưa tới 20 phút đó!
Tôi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
“Tớ ở ngay gần đây, cậu là làm sao đây?”
Tôi vội diễn bộ mặt đau khổ, kể lể than vãn, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, ý đồ để cô ta liên hệ kể cho lão 20 tệ.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, Tông Thịnh hẳn là đã vào vị trí.
Tôi vừa đi vừa nói, lại vừa để ý tìm Tiểu Mễ. Tôi nói đơn giản là bà Tông Thịnh thì nhất định đòi tôi phải sinh cháu đích tôn, nhưng đi xem bói nói là con gái nên bắt tôi phá thai. Còn Tông Thịnh thì tự cảm thấy mình không thể sinh con, nên con cũng không phải con của anh, cũng bắt tôi phá thai. Còn nói, người trong thôn dè bỉu nói tôi vì tiền của nhà anh nên mới kiên trì giữ đứa nhỏ lại. Tôi giờ vô cùng đau khổ, chỉ còn thân cô thế cô, nói để cho cô ta cảm thấy có thể ra tay với m ình.
(*) Đoạn này Mèo để cho Lan Lan xưng cậu tớ, vì cô ả đang thảo mai nên vờ vĩnh thân mật cùng Ưu Tuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...