Ít ngày trước, Vệ Uẩn và Tạ Đào đến trạm xe đón Phúc Diệu Lan và Phúc Hoa về nhà.
Cho dù Phúc Diệu Lan nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới Tạ Đào bỗng nhiên có một người bạn trai.
Lúc bà ngồi đó, lại không nhịn không được quay đầu nhìn ra cửa sổ trong suốt, Vệ Uẩn đang ngồi uống trà bên cạnh vườn hoa nhỏ.
Cho dù đã ở đây mấy ngày, bà vẫn có chút khó tin.
Phúc Diệu Lan cầm một ly trà, căn biệt thự sang trọng rộng rãi trước mắt làm bà cảm thấy không chân thật.
Giống như một giấc mơ.
Ngày đó đến đây, Phúc Diệu Lan đã kéo tay Tạ Đào hỏi, "Đào Đào à, sao bỗng nhiên con có một người bạn trai vậy?"
"Các con ở chung bao lâu rồi?"
"Cậu ta là người chỗ nào? Nhà có những ai?"
Đủ loại vấn đề, Phúc Diệu Lan hỏi rõ những chuyện này giống như đang kiểm tra hộ khẩu.
Ánh mắt đầu tiên Phúc Diệu Lan nhìn thấy người bạn trai của Tạ Đào, cho dù bà đã bốn mươi mấy tuổi gần năm mươi, nhưng vẫn khó tránh khỏi thất thần khi nhìn thấy anh.
Những người khác không nói, nhưng vẻ ngoài chàng thanh niên này đúng là cái sau tốt hơn cái trước.
Lúc ấy Tạ Đào cũng đơn giản giải thích mấy câu với dì Phúc, nhưng cô đã giấu nhẹm chuyện hai thời không, không nói cho bà biết những tình tiết không chân thật như Vệ Uẩn đến từ một thời không khác.
Phúc Diệu Lan ở chỗ này mấy ngày vẫn không quen.
Lúc này, hai người ngồi trên sofa trò chuyện, vòng ngọc trên cổ tay Tạ Đào bị cô sờ tới sờ lui, lập tức hấp dẫn ánh mắt Phúc Diệu Lan, bởi vì mấy năm coi như dư dả lúc trẻ, Phúc Diệu Lan có cất chứa một ít đồ trang sức ngọc, nên cũng coi như có bản lĩnh xem ngọc, lúc này nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Tạ Đào chạm một cái.
Nước của vòng tay này, chất lượng của nó, vừa nhìn đã biết là loại ngọc tốt.
"Đây là cậu ta tặng cho con?" Bà hỏi Tạ Đào.
Tạ Đào gật đầu, mím môi cười, sau đó nói, "Vốn là mẹ anh ấy để lại."
Phúc Diệu Lan gật đầu, giống như muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.
Tạ Đào chú ý đến vẻ mặt của Phúc Diệu Lan, hồi lâu mở miệng, nói, "Anh ấy đã giúp con rất nhiều, cũng đối xử với con rất tốt."
"Xin lỗi dì Phúc, "
Cô lại gãi đầu, "Bây giờ con mới nói chuyện của anh ấy cho dì biết..."
Dì Phúc lắc đầu, ngược lại chuyện này cũng không sao cả, chẳng qua là bà vừa quay đầu nhìn bóng người cao gầy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng bà quay đầu lại nhìn Tạ Đào, "Lần này con gọi dì đến là muốn để dì gặp cậu ấy?"
Tạ Đào đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu.
"Còn một việc nữa."
Tạ Đào hé miệng cười, hình như hơi ngại, rũ mắt hồi lâu mới nói, "Tụi… Tụi con muốn đi lĩnh chứng."
Cuối cùng cũng nói ra chuyện đã do dự mấy ngày với Phúc Diệu Lan.
Đi lĩnh chứng???
Phúc Diệu Lan vừa nghe những lời này của Tạ Đào, đôi mắt bà lập tức mở to, suýt nữa cho rằng bản thân lãng tai.
"Đào Đào, con mới hai mươi đó, lúc này đã muốn kết hôn?"
Phúc Diệu Lan gần như lập tức “bắn” khỏi sô pha.
Tạ Đào cười khan, không dám nói thật ra cô ấy đã kết hôn với Vệ Uẩn ở một thời không khác.
"Dì Phúc, chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu, không phải xúc động nhất thời."
Tạ Đào vừa nói, không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên xích đu ở vườn hoa nhỏ.
Anh như chợt có cảm giác, lúc quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh nắng rải rác trên vai anh, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau lưng, vẻ mặt tĩnh lặng không có nhiều gợn sóng hút, vẫn lạnh lùng như sương, duy chỉ có đôi mắt trôi nổi cơn sóng nhu hòa.
Đôi mắt đào hoa trời sinh lãnh đạm nhưng lại như vô tình, nhưng vào thời khắc này, rõ ràng anh chỉ ngồi đó nhìn cô, đôi mắt anh đã như ẩn chứa tình cảm dịu dàng, đưa tình như làn nước chảy.
Chẳng qua chỉ là một ánh nhìn đã đủ làm người khác động lòng.
Tạ Đào nhìn anh, không nhịn được cong khóe môi.
Khoảnh khắc đó, cô nói với Phúc Diệu Lan ngồi bên cạnh, "Dì Phúc, con thật sự... Rất yêu anh ấy."
Chỉ nhìn anh như vậy, chẳng qua là nhìn ánh mắt anh thậm chí không cần dùng lời nói cũng làm cô cảm thấy rất vui vẻ.
Lòng cô vui mừng giống như được bao bọc từng lớp mật ngọt lịm.
Phúc Diệu Lan nhìn chằm chằm Tạ Đào trước mắt, nhất thời ngẩn người.
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của cô gái ngồi trước mặt như ánh sao sáng ngời, là ngọn lửa lan khắp đồng cỏ, là ánh đèn neon.
Phúc Diệu Lan cũng từng trẻ tuổi, cho nên nhìn Tạ Đào như vậy thì biết Tạ Đào thật sự thích người đàn ông ngồi trong vườn hoa.
Nhưng vào tuổi của Tạ Đào phần lớn đều không thể trải qua thử thách thời gian dành cho tình yêu trẻ tuổi.
Cho nên Phúc Diệu Lan không muốn Tạ Đào mới hai mươi tuổi đã dễ dàng giao phó cuộc đời của bản thân cho một người khác.
Có lẽ vì bản thân thất bại hôn nhân, cho nên sau khi Phúc Diệu Lan ly hôn cũng không nghĩ đến chuyện tái hôn, xúc động lúc trẻ đã không còn, đối với bà mà nói, hôn nhân giống như một giấc mơ mù mờ.
Không tính là ác mộng, nhưng cũng không phải là giấc mơ tốt đẹp gì.
Tạ Đào còn trẻ, Phúc Diệu Lan không muốn cô đi vào hôn nhân quá sớm, cũng không muốn cô chịu bất cứ tổn thương gì.
Đứa bé này, từ trước đến giờ đã sống khổ cực.
"Đào Đào, hôn nhân không đơn giản như vậy, con chắc chắn con có thể hiểu anh ta? Con chắc chắn anh ta thật sự luôn đối xử tốt với con?"
Phúc Diệu Lan đắn đo rất lâu, vẫn nói ra.
"Dì Phúc, anh ấy..."
"Dì Phúc."
Tạ Đào còn chưa kịp nói gì nghe thấy giọng nói của Vệ Uẩn.
Cô và Phúc Diệu Lan đồng thời quay đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào, Vệ Uẩn đã đứng trong phòng khách.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng như tuyết, ống tay áo bị anh vén đến khuỷu tay, vạt áo thu vào quần tây đậm màu, hai chân thẳng tắp thon dài, mái tóc dài bù xù, da thịt trắng nõn, gần như rất khó làm người khác dời mắt.
"Sự lo âu của dì, con đều hiểu."
Vệ Uẩn vừa nói thì đi tới, lễ phép gật đầu với Phúc Diệu Lan, sau đó ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, đặt hai tay lên đầu gối, thẳng lưng, thái độ ngay ngắn trịnh trọng, "Thế sự vô thường, căn bản không có cách nào đoán được tương lai."
Anh tạm dừng, lại nói, "Cho nên giờ phút này con có cam kết nhiều hơn nữa thì trong mắt dì cũng đều là lời nói suông vô hạn."
"Nhưng ít nhất con có thể đảm bảo, "
Anh bỗng nhiên nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh Phúc Diệu Lan, cổ họng động đậy, dường như lời đã đến miệng, lỗ tai cũng có chút nóng nhưng mặt anh vẫn không có gì thay đổi, cũng không do dự, "Bây giờ con rất yêu cô ấy."
Khi nghe thấy Vệ Uẩn nói câu này, Tạ Đào ngây ngẩn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Đào nghe Vệ Uẩn nói thẳng như vậy.
Ngày thường ngay cả một câu "Thích" anh cũng chưa bao giờ tùy tiện nói ra, có lẽ vì anh xấu hổ, hoặc có lẽ vì anh vốn không giỏi diễn đạt.
Nhưng giờ phút này, cô nghe anh nói anh rất yêu cô rõ ràng như vậy.
Cô còn đang sững sờ, nhưng trái tim trong lồng ng ực đã nhảy càng lúc càng nhanh.
"Hơn nữa, "
Vệ Uẩn nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Tạ Đào, nhếch khóe môi, nói với Phúc Diệu Lan, "Con rất muốn cưới cô ấy, muốn cùng cô ấy vượt qua quãng đời còn lại."
"Tâm tình như vậy, từ trước đến giờ đều bức thiết như thế."
Đây đại khái là lần duy nhất trong đời Vệ Uẩn thổ lộ hết những mong mỏi trong nội tâm cho người khác nghe.
Phúc Diệu Lan là trưởng bối Tạ Đào kính yêu, cũng là ân nhân giúp cô vượt qua bao cửa ải gian khổ ban đầu. Vệ Uẩn cũng cảm kích bà như cô, cho nên nói những lời này với Phúc Diệu Lan nghe, cũng thể hiện sự tôn trọng của anh đối với ân nhân, trưởng bối của Tạ Đào. Anh muốn nhận được cái gật đầu đồng ý từ vị trưởng bối này.
Nói xong, Vệ Uẩn lại lấy một cái hộp hôm trước đặt dưới bàn trà ra, bày mọi thứ bên trong trước mặt Phúc Diệu Lan.
Trong đó có thẻ ngân hàng, còn có tài liệu văn kiện chi chít chữ làm Phúc Diệu Lan nhất thời nhìn không hiểu.
Ngay cả Tạ Đào cũng không biết Vệ Uẩn đang làm gì.
"Những thứ này đều là của Tạ Đào."
Vệ Uẩn tiếp tục nói, "Tất cả tài sản của con đều cho cô ấy, nếu sau này thật sự như những gì dì lo lắng, con phụ lòng cô ấy, vậy ít nhất cuộc sống của cô ấy vẫn được đảm bảo."
"Nhưng chuyện như vậy tuyệt đó không xảy ra."
Tiền tài trong mắt Vệ Uẩn cũng không tính là đồ vật quan trọng gì, nhưng anh rất rõ trên đời này có quá nhiều người xem nó là thứ rất quan trọng, dù sao thì tiền tài đúng là thứ không thể thiếu để duy trì cuộc sống.
Lời tuy là nói như vậy, nhưng thật ra cũng không vì nguyên nhân như thế, mà chỉ vì anh muốn giao mọi thứ của bản thân cho cô mà thôi.
Vào giờ phút này, Phúc Diệu Lan bỗng nhiên nhìn thấy thanh niên ngồi bên kia đứng lên:
"Con Vệ Uẩn, cuộc đời này nhận định là cô ấy thì chỉ biết cô ấy."
Có lẽ thứ duy nhất mà người cha của anh đã để lại, đó là hạt giống tuyệt đối si tình.
Cả đời này cũng quá ngắn ngủi.
Cho nên anh chỉ đủ dùng để yêu một người.
Phúc Diệu Lan ngơ ngẩn ở nơi đó, hồi lâu cũng không nói được câu nào.
Từ lời nói thậm chí là nét mặt của chàng thanh niên này, bà không soi ra được bất kỳ lỗi nào.
Cứ như anh ta đã suy nghĩ rất nhiều phương diện.
Mà bà cũng nhìn ra chàng thanh niên trước mặt nhìn lãnh đạm, nhưng mấy ngày nay ít nhiều bà cũng có thể nhận ra anh thật sự quan tâm và chu toàn Tạ Đào.
Phúc Diệu Lan nghiêng đầu nhìn Tạ Đào, trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải thở dài, "Đây là chuyện của tụi con, vẫn phải dựa vào các con tự quyết định."
"Nếu Đào Đào đã suy nghĩ kỹ, vậy tùy các con."
Có lẽ lòng người là thứ dễ thay đổi nhất trong trên thế gian này, không ai có thể dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Nhưng Phúc Diệu Lan cũng rất rõ ràng không thể vì sợ kết quả như vậy xuất hiện thì ngăn Tạ Đào không cho cô ấy đi về phía trước.
Đời người cuối cùng là cuộc đời của Tạ Đào.
Là ngọt là khổ, tất cả đều do con bé lựa chọn.
"Dì Phúc..." Tạ Đào nhào vào ngực bà cọ tới cọ lui.
Lúc này, rốt cuộc mặt Phúc Diệu Lan cũng có ý cười, xoa đầu cô, "Con đó, nào giống một người hai mươi tuổi, giống con nít vậy."
Dường như bà có chút xúc động.
Ban đầu, cô bé đi qua đi lại trên con phố lạnh lẽo vì không tìm thấy ngôi nhà của mình dường như còn lưu lại trong trí nhớ của bà vào ngày hôm qua.
"Cảm ơn." Vệ Uẩn cúi đầu với Phúc Diệu Lan, nghiêm túc nói.
"Chỉ mong con có thể làm được những gì hôm nay con nói."
Phúc Diệu Lan nhìn anh, cuối cùng nói một câu.
Buổi sáng hôm sau, Vệ Uẩn đẩy cửa phòng Tạ Đào, đánh thức cô từ giấc mơ.
Bởi vì Phúc Diệu Lan và Phúc Hoa còn ở đây, cho nên Tạ Đào và Vệ Uẩn không ngủ chung một phòng. Dù sao thì trong mắt Phúc Diệu Lan, bọn họ còn chưa tính là vợ chồng chân chính.
Vệ Uẩn luôn luôn tuân thủ lễ phép nghiêm ngặt, tất nhiên không mất chừng mực trước mặt trưởng bối.
Hôm qua trong đầu Tạ Đào đều nghĩ đến câu nói ban sáng "Bây giờ con rất yêu cô ấy" của Vệ Uẩn, núp trong chăn cười trộm rất lâu chưa ngủ, lúc này đang buồn ngủ, bị Vệ Uẩn lôi từ trong chăn ra, cô không tình nguyện mở mắt, "Anh làm gì thế..."
"Nên đi thôi." Vệ Uẩn ôm cô, rũ mắt kiên nhẫn vén mái tóc mỏng thay cô.
"Đi đâu thế?"
Tạ Đào ngáp một cái, nằm trong ngực anh, còn chưa tỉnh táo.
"Cục Dân Chính."
Giọng nói mát lạnh của anh rơi vào tai cô.
???
Tạ Đào vừa nghe ba chữ "Cục Dân Chính", nhất thời tỉnh táo hơn một nửa, mở to mắt nhìn anh, gần như bật thốt, "Anh gấp vậy à?"
Cánh tay Vệ Uẩn ôm cô sững lại, nhưng ngoài dự đoán, anh lại rũ mắt, yết hầu động đầy, khẽ lên tiếng, " Ừ."
Vành tai lại nóng lên.
Giống như có chút xấu hổ.
Tạ Đào chớp mắt, sau đó ôm chặt eo anh, cười tới ánh mắt cũng cong lên.
Vệ Uẩn nghe cô cười, nhiệt độ ở vành tai càng nóng hơn, hạ tầm mắt nhìn gương mặt trắng nõn của cô, không nhịn được nắm cằm cô, hôn lên môi cô.
Lúc hơi thở giao nhau, lý trí Tạ Đào như bị thiêu rụi, mắt mở một nửa chỉ có thể mông lung nhìn thấy đuôi mắt anh mang vết đỏ phong tình có thể làm người mất mạng.
Cũng không biết làm sao hai người đã ngã lên giường.
Vệ Uẩn dán lên gò má cô, hơi thở ấm áp ngay tai cô.
Anh bỗng nhiên hôn rái tai cô, lúc nói chuyện, giọng mang theo trầm khàn, "Đi không?"
Đối với chuyện này, anh cố chấp quá đáng.
"Đi..." Tạ Đào đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại.
Cuối cùng Vệ Uẩn cũng nhận được câu trả lời vừa lòng, cong khóe môi, nhưng khi ánh mắt rơi vào cánh môi đỏ hơi sưng của cô, anh lại cúi người hôn cô.
Bất kể ở thời không nào anh cũng muốn cô sớm một chút trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Một khắc cũng không chờ được.
Tạ Đào bị anh hôn mà đầu đã rối nùi.
Bỗng nhiên, cô nghe giọng nói khàn khàn của anh truyền tới, toát ra một tia ham m/uốn tình d/ục, "Không bằng, buổi chiều mới đi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...