Tạ Đào thi đậu khoa tiếng Trung của đại học Hoành Lập ở Nam Thị.
Đồng thời, cô cũng bắt đầu giai đoạn khảo sát thực tập của Cục Quản lý Thời không thứ ba.
Mạnh Lê Xuân ước chừng vẫn có một chút tư tâm, cho nên cô đã sử dụng quyền lực của cục trưởng chỉ định Niên Kế Đường trở thành người giám sát thực tập của Tạ Đào.
"Đào Đào, con có biết vì sao phía trước số hiệu của chú có chữ "AM" không?" Niên Kế Đường nâng cặp kính chuyên môn đeo vì chuyện này, ánh sáng thần bí lập loè phía sau cặp kính phẳng.
"Vì sao?" Tạ Đào cầm một quyển vở nhỏ trong tay, ngồi ở chỗ đó, nhìn anh hỏi.
"Bởi vì —— a man." Khi Niên Kế Đường nói lời này, khẩu hình còn có chút khoa trương.
"..."
Qua loa như vậy luôn?
Tạ Đào sờ mũi.
"Cho nên nếu con thành nhân viên chính thức, phía trước số hiệu của con có thể sẽ là "AW"." Niên Kế Đường cười hí hí, sau đó đặt một đống sách trước mặt Tạ Đào.
"Đây là điều lệ của Cục Quản lý Thời không thứ ba."
"... Cần phải học thuộc hết đống này ạ?"
Tạ Đào nhìn chồng sách, sau một lúc mới không dám tin lẩm bẩm một câu.
Niên Kế Đường lắc đầu, "Đống này con đọc quen là được, đến lúc đó thi cũng có ấn tượng là ổn, sẽ không làm khó dễ con đâu."
Tạ Đào thở nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này Niên Kế Đường lại lấy một quyển sách thật dày đặt trước mặt Tạ Đào, "Nhưng con cần học thuộc cuốn này."
Tạ Đào nhìn quyển sách kia một lúc, nhịn không được che mặt.
Muốn trở thành một nhân viên của Cục Quản lý Thời không cũng không phải đọc thuộc đống sách này là xong.
Đây chỉ là cửa ải đầu tiên cô thân là nhân viên thực tập cần phải đối mặt, mà cũng là cửa ải đơn giản nhất.
Buổi tối, Vệ Uẩn ngồi trên sô pha cầm điều khiển từ xa tùy ý chuyển kênh truyền hình, cũng không nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh, chỉ hỏi, "Hối hận rồi?"
Bởi vì lúc này Tạ Đào ngồi cạnh anh, ôm cuốn sách dày 《 Toàn Tập Điều Lệ Quản Lý Thời Không 》 lật tới lật lui, dáng vẻ hận thù khổ sở.
"Ai hối hận?"
Tạ Đào phản bác theo bản năng, sau đó bực bội gãi đầu, "Chỉ là nhiều như vậy, em phải học đến khi nào chứ..."
Nhớ tới Vệ Uẩn ngồi bên cạnh trời sinh đã có thiên phú gặp qua sẽ không quên, Tạ Đào u oán nhìn anh, "Nếu có thể cho em mượn não của anh thì tốt rồi."
Lời nói như vậy, nhưng Tạ Đào vẫn nhận mệnh học thuộc từng điều lệ.
Đi học trong trường, phần lớn thời gian Tạ Đào đều dùng để học thuộc 《 Toàn Tập Điều Lệ Quản Lý Thời Không 》.
Sinh hoạt còn đang hối hả,
Nhưng đối với Tạ Đào mà nói cũng đủ phong phú.
Trong lúc Tạ Đào vội vàng học tập, vội vàng học thuộc lòng trong khoảng thời gian này, cô phát hiện Vệ Uẩn cũng rất bận.
Nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc anh đang bận chuyện gì.
Mà lúc này, Sính Đô Đại Chu đã truyền khắp nơi tin tức quốc sư sắp thành thân.
Mà lời đồn về vị quốc sư hiện nay quyền thế ngập trời chưa bao giờ đứt đoạn giữa phố phường.
Bởi vì có gương mặt quá xuất sắc và quyền thế nắm trong tay, nữ tử khuynh tâm quốc sư cũng không phải là số ít, nhưng vị quốc sư này trước giờ chẳng xem trọng ai.
Từ khi vị biểu tiểu thư phủ Quốc sư rời khỏi Sính Đô trở lại chốn cũ, phủ Quốc sư lại rất xứng danh với "miếu hòa thượng".
Vô số người lén lút đàm luận suy đoán vị quốc sư này có sở thích đoạn tụ, sợ là ván đã đóng thuyền.
Ai ngờ hiện giờ lại truyền ra tin tức quốc sư Vệ Uẩn sắp thành thân, bất kể lọt vào lỗ tai cũng cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng.
Mọi người chỉ biết quốc sư sắp thành thân, lại không biết tân phu nhân hắn sắp cưới là ai.
Lời đồn bên ngoài phức tạp, phủ Quốc sư cũng đã không rảnh bận tâm những chuyện đó, toàn bộ người trong phủ hiện giờ đang bận rộn bố trí chuẩn bị cho đại nhân thành thân.
Vệ bá cả ngày vui tươi hớn hở chỉ huy tới lui, từ sáng bận tới tối cũng không than mệt.
Lúc đó, Triệu Thư Vi đang ngồi trên long ỷ ở Tiềm Long Điện nhìn Vệ Uẩn mặc giáng sa bào đứng giữa đại điện, đôi mắt phượng cũng không nói rõ rốt cuộc có cảm xúc gì, nàng bỗng nhiên cảm thán, "Chớp mắt một cái quốc sư đã sắp thành thân."
Giờ phút này nàng cũng nói không rõ rốt cuộc trong lòng có cảm nhận thế nào.
Có lẽ là chưa bao giờ có được, cho nên nội tâm vẫn có chút không yên lòng.
Nhưng hiện giờ nàng đã là hoàng đế, càng phải hiểu được làm thế nào để có thể thu liễm cảm xúc của bản thân hơn trước kia.
Vì thế nàng cong môi đỏ cười cười, "Trẫm nên tặng quốc sư một phần đại lễ mới đúng."
Triệu Thư Vi rất rõ nếu không có Vệ Uẩn, chỉ dựa vào lực lượng của nàng có lẽ nàng căn bản không thể bước lên ngôi vị hoàng đế này.
Tóm lại thế gian này không đủ khoan dung đối với với nữ tử.
Đa số nam tử đều hy vọng nữ tử cả đời chỉ cần làm một bình hoa là đủ.
Mà nữ giới làm đế vương, đó là đã khiêu chiến tôn nghiêm của phần lớn nam tử.
Trong thế giới tôn thờ nam tử, nàng muốn bước lên ngôi vị hoàng đế là một chuyện khó như lên trời.
Nhưng quyền thế vĩnh viễn là thứ áp đảo tất cả trên thế gian này.
Tín vương tạo phản nên chết, Thái tử sống những ngày tháng điên khùng trong ngục tù Đại Lý Tự. Bắt đầu từ khoảnh khắc tiên đế băng hà, người đứng đầu Đại Chu này là quốc sư Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn có quyền thế tuyệt đối, đó là một loại thứ tuyệt đối có thể ngăn chặn cái gọi là tôn nghiêm của đám nam tử.
Hắn vốn dĩ không cần liên minh với nàng, hắn có thể nhân lúc thiên hạ của Triệu gia hỗn loạn nhất lật đổ vương triều Triệu thị, tự mình đăng cơ làm hoàng đế.
Nhưng hắn không làm thế.
Một người chưa bao giờ bị Thái tử đả động, cũng chưa bao giờ bị Tín vương thuyết phục thì sao có thể sẵn sàng liên minh với nàng, dễ như trở bàn tay chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế cho nàng?
"Ta không có hứng thú gì đối với cái ghế kia, thay vì để lại cho hai tên kia tranh giành, chi bằng để cho ngươi."
Đây là lời Vệ Uẩn đã nói lúc ấy.
Lý do hắn lựa chọn nâng đỡ nàng thượng vị rất đơn giản.
Có lẽ đúng vì Khải Hòa đế cũng không coi trọng nàng, cũng chưa bao giờ cho nàng bất kỳ tình thương của phụ thân, phía sau nàng không có nhà mẹ, không có chỗ dựa.
Lại có lẽ do nàng là người Triệu gia thuận mắt nhất trong mắt Vệ Uẩn.
Không hơn.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Triệu Thư Vi nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây, lại có cảm giác dường như đã là kiếp trước.
Nàng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn nữ tử mặc nữ quan phục đang đứng, "Khi Sương."
Khi Sương lập tức tiến lên, cẩn thận nâng thánh chỉ đặt trên án thư đến trước mặt Vệ Uẩn.
" Tạ cô nương kia chắc không phải biểu muội họ hàng của quốc sư, vậy cũng nên có thân phận hợp lý mới đúng,"
Thấy Vệ Uẩn mở thánh chỉ rũ mắt nhìn, Triệu Thư Vi cười, "Mong quốc sư nhận tâm ý của trẫm."
Khi Vệ Uẩn nhìn thấy nội dung viết trên thánh chỉ, trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu:
"Thần… Tạ ân bệ hạ."
Lúc Vệ Uẩn sắp rời khỏi Tiềm Long Điện, hắn xoay người, bước chân chậm lại, nhưng không quay đầu, "Lời thần từng nói, hiện giờ vẫn được tính, bệ hạ chỉ cần an tâm ngồi đó là được."
Một câu nói đủ mờ mịt.
Nhưng Triệu Thư Vi ngồi trên long ỷ lại lập tức nghe hiểu ý tứ của Vệ Uẩn.
Nàng gập ngón tay nhìn bóng dáng Vệ Uẩn rời khỏi, suýt nữa bị ánh mặt trời chói lọi ngoài điện đâm vào mắt.
Một khi đã ngồi trên vị trí này, nàng sẽ không khỏi lo lắng một ngày nào đó Vệ Uẩn hối hận quyết định đã đưa ra trước đó, hối hận đã chắp tay nhường thiên hạ này cho nàng.
Nàng cho rằng bản thân giấu đủ kín, nhưng không ngờ rằng từ lúc bắt đầu Vệ Uẩn đã nhìn rõ tâm tư của nàng.
Lệnh bài đội kỵ binh vẫn còn trong tay Vệ Uẩn.
Hơn phân nửa triều thần đều dựa vào Vệ Uẩn.
Quyền lợi hắn nên đưa cho Triệu Thư Vi thì cũng chẳng do dự gì giao hết cho nàng.
Nhưng những thứ nên nắm trong tay, hắn vẫn chưa từng có ý muốn giao cho nàng.
Hắn vẫn là quyền thần đệ nhất Đại Chu.
Khi ấy, Triệu Thư Vi từng tán thưởng, cũng có chút tình cảm khôn kể với quốc sư trẻ tuổi này.
Là vì 《 Đồng Trần Phú 》 của hắn năm đó đã cho nàng có dũng khí đeo mặt nạ sinh tồn trong thâm cung. Cũng vì hắn, nàng mới dám có dã tâm tranh đoạt địa vị với hai vị hoàng huynh kia.
Cũng là hắn, thành toàn dã tâm của nàng.
Hiện giờ, hắn sắp cưới cô nương hắn luôn che chở, đặt trên đầu quả tim rồi.
Mà Triệu Thư Vi phát hiện trái tim từng đơn thuần của bản thân rốt cuộc vẫn biến chất vì hoàng quyền.
Trong lòng không hiểu sao có chút bi thương.
Triệu Thư Vi nhìn bóng dáng Vệ Uẩn dần dần biến mất, mắt nàng lấp lánh ánh nước, hoài niệm đoạn năm tháng nàng sống trong cung uyển tróc sơn đổ nát năm mười bốn tuổi.
Khi đó nàng cũng từng ao ước hắn.
Một ngày này, các bá tánh Sính Đô rốt cuộc biết tân phu nhân quốc sư Vệ Uẩn muốn đón về làm vợ có địa vị gì.
Nghe nói đó là nghĩa muội đương kim Nữ đế từng kết nghĩa khi Nữ đế sống ở chùa miếu của hoàng gia.
Hiện giờ đã được phong làm quận chúa.
Còn về vì sao quốc sư cầu thân vị quận chúa này, nhất thời mọi người cũng xôn xao, không ai đoán ra nguyên do trong đó.
Tạ Đào vẫn không biết gì về chuyện này, còn đang vò đầu bứt tai cùng Tạ Lan xem cuốn sách dày cộm 《 Toàn Tập Điều Lệ Quản Lý Thời Không 》.
Tạ Lan chỉ xem vài trang đã không muốn xem nữa, anh luôn chán ghét đọc sách.
Mà Tạ Đào đến nay chỉ mới học thuộc mười mấy trang.
Rời khỏi Tiểu Tửu Quán, sau khi về đến nhà, Tạ Đào thấy Vệ Uẩn ngồi ở phòng khách pha trà, ném quyển sách thật dày sang một bên, sau đó mang dép lê lạch bạch chạy tới trước mặt anh, nhào vào lòng anh.
"Quá khó rồi Vệ Uẩn, em quá khó rồi..." Tạ Đào treo trên người anh, giọng nói hữu khí vô lực.
Vệ Uẩn đỡ eo cô ôm cô ngồi lên đùi mình, đưa chung trà đến bên miệng cô.
Tạ Đào ngoan ngoãn uống một ngụm, sau đó tiếp tục dùng gương mặt cọ tới hỏi cọ vào lòng anh.
"Em có thể từ bỏ." Vệ Uẩn đưa chung trà đến bên môi, nhấp một ngụm.
"Em mới không muốn..."
Tạ Đào theo bản năng phản bác, nhìn thấy anh thong thả, tức giận ngẩng đầu cắn vào cằm anh một cái.
Vệ Uẩn lập tức nắm khuôn mặt cô, "Đừng quậy."
Tạ Đào chớp mắt, bỗng nhiên bĩu môi, giọng nói có chút mơ hồ, "Anh hôn em một cái thì em không quậy nữa..."
"..."
Vệ Uẩn nhìn cô bĩu môi, có chút buồn cười, nhịn không được cong khóe môi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn cúi đầu hôn cô.
"Đêm nay ngủ sớm chút." Cuối cùng, anh dặn dò một câu.
"Nhưng em còn muốn chơi game mà..."
Ngày mai không có tiết học, hiện tại mới hơn 9 giờ, Tạ Đào đã hẹn chơi game với Tạ Lan và Niên Kế Đường.
"Trễ nhất 11 giờ thì phải ngủ." Vệ Uẩn nhìn thời gian hiện trên màn hình di động, nói một câu.
"Được!" Tạ Đào đá bay dép lê, nằm ở đầu gối Vệ Uẩn, lấy di động bắt đầu kết nối micro chơi game với bọn Tạ Lan.
Vệ Uẩn nhìn Tạ Đào nằm trên đầu gối, đáy mắt đè nặng ý cười nhàn nhạt, rốt cuộc không nói gì thêm, duỗi tay sờ tóc cô.
Chỉ là Tạ Đào đánh không tốt, hôm nay Tạ Lan phát huy cũng tệ, không lên được điểm, còn tụt mất mấy ngôi sao.
"... Đào Đào, sao anh cảm thấy hôm nay chúng ta không thích hợp đấu nhóm." Tâm trạng của Tạ Lan đã bị đánh tan, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Vậy còn chơi gì nữa." Niên Kế Đường cũng cảm thán một câu.
Mà Tạ Đào đếm mấy ngôi sao bản thân đã tụt mất, cũng có chút bi phẫn.
Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, tự hỏi một lúc, sau đó đặt sách trong tay sang một bên, cầm lấy di động của mình, bấm mở trò chơi.
"Vệ Uẩn, anh muốn chơi à?" Tạ Đào nghe thấy thông báo nhắc nhở mở trò chơi, kinh ngạc nhìn anh.
"Nếu thắng, em chịu ngủ?" Vệ Uẩn cầm di động nhìn cô.
Đôi mắt Tạ Đào sáng lên, vội vàng gật đầu.
Trò chơi trong di động Vệ Uẩn vẫn là lần trước đấu đơn với Tạ Lan nên đã tải về, tài khoản đăng nhập vẫn là tài khoản phụ của Tạ Lan.
Anh tháo tai nghe của Tạ Đào ra, nhàn nhạt nói, "Tìm một người nữa."
Tạ Lan và Niên Kế Đường nghe thấy giọng nói của Vệ Uẩn đều trầm mặc trong chốc lát, sau đó Niên Kế Đường hắng giọng, "Chú đi gọi lão đại, hỏi cô ấy có chơi không."
"Vệ Uẩn, nếu đêm nay cậu dẫn tôi lên điểm, sau này trong trò chơi cậu chính là đại ca của tôi!"
Tạ Lan ở bên kia trịnh trọng nói.
Vệ Uẩn căn bản không có tâm trạng trả lời anh ấy.
"Vậy chẳng phải Đào Đào là chị dâu cậu trong trò chơi?" Niên Kế Đường bớt thời giờ xía vào một câu.
Tạ Lan như bị nghẹn cổ họng, "... Chú Niên, chú im đi."
Chỉ trong chốc lát, Mạnh Lê Xuân đã tới.
"Ôi trời, thật náo nhiệt." Mạnh Lê Xuân cắn ống hút uống trà sữa, gia nhập nhóm chat.
Tựa hồ bắt đầu từ khoảnh khắc Vệ Uẩn chơi game với bọn họ, bọn họ chưa thua bàn nào.
Đến 11 giờ, Vệ Uẩn đúng giờ offline.
Tạ Đào cười vui vẻ, không có cách nào tự kiềm chế đắm chìm trong vui mừng thắng mấy bàn liên tiếp, nâng tầm mắt thấy Vệ Uẩn nhìn chăm chú, ho khan một tiếng, trực tiếp offline.
"Đào Đào, sao hai đứa offline rồi? Tiếp tục đi!"
Tạ Lan đang thắng rất thoải mái, nhìn thấy Tạ Đào và Vệ Uẩn đều offline thì nói.
"Cô ấy buồn ngủ."
Lúc Tạ Đào còn chưa mở miệng nói, Vệ Uẩn đã giành trước một câu.
Sau đó anh quyết đoán cầm di động Tạ Đào cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tạ Đào rửa mặt qua loa, ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Nhưng nàng không ngờ rằng lúc tỉnh lại thì đang ở phủ Quốc sư.
Lúc đó, sắc trời còn chưa sáng, vẫn còn đen đặc.
Vệ Uẩn châm lửa phấn vàng trong lư trầm, chậm rãi đợi cô nương của hắn dần dần hiện ra trong sương mù dày đặc.
Hắn kịp thời đỡ lấy nàng, động tác nhẹ nhàng ôm nàng lên giường, đắp chăn gấm cho nàng, nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn xoay người ra khỏi cửa.
Nửa canh giờ sau, lần đầu tiên phủ Quốc sư có rất nhiều nữ khách đến.
Đều là ma ma và cung nữ Triệu Thư Vi phái từ trong cung tới.
Bọn họ đẩy cửa phòng, đánh thức Tạ Đào còn đang ngủ mơ, dưới tình hình nàng còn chưa rõ ràng đã thay y phục cho nàng, lại dẫn nàng ngồi trước bàn trang điểm.
Có người nhẹ nhàng lau mặt nàng.
Tạ Đào rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của quốc sư đại nhân và quận chúa, lão nô chúc mừng quận chúa."
Lão ma ma hành lễ, miệng hàm chứa cười nói với nàng.
???
Tạ Đào trợn tròn mắt.
Đại, đại hôn??
Tạ Đào sau một lúc cũng không thể phục hồi tinh thần, nhưng động tác trên tay lão ma ma và các cung nữ chưa chậm nhịp nào.
Bọn họ trang điểm cho Tạ Đào, lại chải tóc cho nàng, chọn lựa trang sức trong đống khay mà những cung nữ đang bưng, vừa nhìn là biết cực kỳ quý giá và đã được tỉ mỉ chọn lựa.
Dây tua rua làm bằng vàng đong đưa, còn có trâm cài màu đỏ, phát quan nạm đá quý đội lên đầu nàng.
Mà trên người nàng mặc y phục màu đỏ dệt bằng chỉ vàng, tay áo rất rộng, làn váy phết đất.
Gương đồng phản chiếu một gương mặt thanh tú động lòng người, dường như còn kiều diễm hơn nàng ngày thường.
Sau đó có người vén rèm đi vào, Tạ Đào vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vệ Uẩn mặc áo gấm đỏ rực, đầu đội kim quan, tóc dài đen nhánh.
"Quốc sư đại nhân."
Lão ma ma và vài cung nữ cùng nhau hành lễ với Vệ Uẩn, sau đó rất có quy củ lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vệ Uẩn và Tạ Đào.
"Vệ Uẩn, bọn họ nói em, anh..."
Tạ Đào lắp bắp, còn chưa nói xong đã nghe Vệ Uẩn nói, "Đúng vậy."
Giọng nói mát lạnh của hắn rõ ràng truyền đến tai nàng.
Tạ Đào ngẩn ra.
Cứ thế nhìn hắn.
"Đào Đào,"
Nàng nghe hắn bỗng nhiên gọi nàng, nói, "Ngày này, anh đã đợi rất lâu rồi."
Tựa hồ từ khoảnh khắc nhận định nàng là người duy nhất của cuộc đời này, hắn đã bắt đầu chờ đợi như vậy.
Hắn từng cho rằng tồn tại chẳng qua là sống một mình mà thôi.
Nhưng lại gặp được nàng.
Cuộc gặp gỡ vượt qua hai thời không làm hắn có thêm nhiệt tình đối với thế gian này.
Hình như tồn tại cũng không phải là một chuyện gian nan.
Năm tháng có thể rất dài lâu, cũng có thể như một cái búng tay.
Mà hiện giờ chuyện hắn chờ đợi nhất là muốn nàng trở thành thê tử của hắn.
Nguyện vọng này, từ trước đến nay vẫn bức thiết như thế.
Hắn rũ mắt, khóe môi hơi cong, giọng nói đặc biệt dịu dàng, "Xin lỗi, trong tình huống em không biết, anh đã chuẩn bị mọi thứ."
"Nếu,"
Hắn dừng một chút, nâng tầm mắt nhìn nàng, "Nếu em không muốn, vậy hôm nay không..."
Tạ Đào như nhận ra hắn sắp nói gì đó, đầu nàng nóng lên, không kịp nghĩ gì nữa, chỉ dựa vào xúc động bỗng nhiên đến, vội vàng kêu lên:
"Em nguyện ý, em bằng lòng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...